• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm đó đến tận tối muộn Thẩm Hưng mới trở về, qua loa ăn xong bữa tối bà nội Thẩm để phần cho mình rồi vào thư phòng tiếp tục làm việc.



Cốc cốc cốc, cửa thư phòng bị gõ vang.



Thẩm Hưng không dừng lại công việc trên tay, hắn ta nghiêm giọng nói "Vào đi."



Cửa không khóa, Thẩm Dục đẩy cửa bước vào. Nhìn người tới là y, Thẩm Hưng dừng lại công việc đang xử lý, hắn ta nhếch miệng cười hỏi "Giờ này không ở trong phòng ôm cô vợ nhỏ của em ngủ, tới đây tìm anh làm gì?"



Thẩm Dục ngồi xuống ghế sofa dùng để tiếp khách trong phòng, y nói "Tìm anh đương nhiên là có việc rồi."



"Có việc gì thì nói đi." hắn ta gấp lại tư liệu trong tay, nhìn em trai mình nói.



Y nhìn hắn ta mà nghiêm túc nói "A Nhiên nói vài tháng nữa sẽ có đại thi triều, nhắc chở chúng ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng."



Thi triều là một việc hệ trọng, Thẩm Hưng không vì Thẩm Dục là em trai mình mà xử lý qua loa. Hắn ta nhìn em trai mình mà nghiêm túc hỏi "A Dục, em phải biết sự hệ trọng của việc này, lời này không thể nói đùa. Em có chứng cứ gì chứng minh lời này của cậu ấy là thật không?"



Biết rõ Thẩm Hưng làm việc không bàn tình cảm, mà chuyện tương lai thì lấy đâu ra chứng cứ để chứng minh, y thở dài nói "Em chỉ là nhắc anh một tiếng thôi, chuyện này anh tin hay không là tùy anh. Anh muốn xử lý thế nào em cũng không nhúng tay vào."



Thả lỏng sống lưng mà tựa người vào lưng ghế tựa, Thẩm Hưng thở dài nói "Em đó, chịu thiệt trên tay người ta, vậy mà vẫn nhất nhất đâm đầu vào. Anh vẫn không hiểu tại sao hơn hai năm rồi mà em vẫn yêu thích người gọi là Sở Nhiên này như thế a."



Nghe hắn ta than thở, Thẩm Dục chỉ cười nói "Anh chưa yêu thì chưa biết. Bao giờ anh có người trong lòng rồi thì mới hiểu, dù phải chịu thiệt bao nhiêu thì anh cũng sẽ cam nguyện mà chịu."1



Thẩm Hưng nghe những lời này chỉ nhướn mày cười khẽ, hắn ta nói "Anh cảm thấy mình hẳn là không có ngày đó đâu."



Thẩm Dục đứng dậy chuẩn bị rời đi, y nhún vai nói "Ai biết được tương lai đâu."



Nhìn em trai chuẩn bị rời đi, Thẩm Hưng đột nhiên hỏi "Em thật sự yêu cậu ấy chứ?"



Quay lại nhìn hắn ta, ánh mắt y nhìn thẳng vào mắt anh trai mình, khẳng định nói "Em yêu A Nhiên."



Mặc kệ em ấy có là nhân loại hay không, người em yêu sẽ luôn là em ấy.



Nghe lời khẳng định đó, Thẩm Hưng cong mắt cười nói "Vậy phải sống cho hạnh phúc, mạt thế này mạng sống ngắn ngủi lắm."



Nhìn Thẩm Dục rời đi, ánh mắt Thẩm Hưng dừng trên bức ảnh ba anh em bọn họ chụp chúng nhiều năm trước.



Hắn ta đem bức ảnh cất vào ngăn tủ mà khóa lại, nụ cười sớm đã không còn, ánh mắt yêu thương dành cho y cũng trở nên lạnh nhạt.



Lớn rồi, không thể giữ được nữa.1



***



Sở Nhiên ở đại trạch Thẩm gia vài ngày thì không biết đã tiếp qua bao nhiêu cao tầng căn cứ đến hỏi thăm, tình cảnh náo nhiệt đó làm hắn hết sức buồn bực.



Vậy nên ngày hôm nay hắn cùng Thẩm Dục dọn đến biệt thự y bỏ tinh hạch mua lúc trước.



Biết thự không lớn không nhỏ, nhưng thắng ở chỗ có sân vườn. Lý Tinh cùng Mạc Dịch và anh em Thái gia cũng góp tinh hạch mua một căn ngay bên cạnh làm hàng xóm với bọn họ.



Đem hạt giống hoa hồng biến dị mình trồng trong biệt thự ở tỉnh N rải xuống đất, Sở Nhiên dùng dị năng hệ mộc thúc sinh chúng nó tăng trưởng nhanh chóng, nảy mầm, thành cây, chớm nụ rồi nở hoa.



Chỉ vẻn vẹn vài phút, cả khu vườn vốn chỉ là đất trắng bị ô nghiễm không thể trồng thực vật bình thường để ăn liền bị hoa hồng đủ màu sắc xinh đẹp bao phủ.



Lý Tinh ở nhà bên cạnh nhìn mà yêu thích không thôi, cô muốn đưa tay qua hàng rào hái một vài bông thì Thái Hồng đang ăn bánh quy bà nội Thẩm làm đột nhiên nói "Bà chị muônd làm heo nướng thì cứ việc hái."



Cái tay có ý đồ xấu nhanh chóng rụt lại, hai mắt dùng tinh thần lực nhìn thử thì cô không khỏi ha hả một tiếng.



Đám hoa nhìn như vô hại này thế nhưng đều là thực vật biến dị hệ hỏa cấp bốn đó.



Lựa vài đóa nhìn qua tươi tốt nhất đem đi đưa cho Thẩm Dục đang chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, lúc này y vậy mà nhớ đến mấy tang thi giúp việc chăm chỉ trong biệt thự của A Nhiên a.



Có lẽ y cũng phải tìm một giúp việc, bằng không thời gian dọn nhà sẽ chiếm hết thời gian của y dành cho A Nhiên.



Y đang ở trong nhà bếp lau dọn thì thấy Sở Nhiên ôm theo một bó hoa hồng tiến vào, hức, này là A Nhiên muốn tặng cho y sao?!



Sự cảm động còn chưa có lộ ra thì Thẩm Dục đã nghe bảo bối đầu tim nói "Em muốn ăn bánh hoa hồng, hoa em hái rồi, anh nhớ làm đấy."



Trái tim rung động nóng bỏng trực tiếp bị tạt nước lạnh, y thở dài hôn chụt một cái lên cái trán trơn bóng của đối phương rối đáp "Anh biết rồi."



Quả nhiên ảo tưởng là bệnh phải trị, A Nhiên nhà y nào bao giờ có ý nghĩ lãng mạn như vậy chứ.



Đáp lại Thẩm Dục là một cái hôn nhẹ lên môi, Sở Nhiên cười khẽ nói "Hoa này rất hung, không thể tặng cho anh được, chỉ có thể giữ nhà thôi."



Nghe hắn nói y liền bật cười "Hóa ra cái gì anh nghĩ đều viết hết ra mặt sao?!"



Sở Nhiên vòng tay ôm lấy hông y mà cười nói "Không phải viết hết ra mặt, mà là trong lòng anh nghĩ gì em đều nhìn thấy hết."



Thẩm Dục hơi ngạc nhiên, y hỏi "Vậy phải làm sao anh mới thấy được trong lòng A Nhiên nghĩ gì?"



Có thể thấy được ý nghĩ của đối phương thì chắc chắn là nhờ tinh thần lực, nhưng làm sao để vận dụng thì y không có biết.



Nhìn y muốn biết như thế, Sở Nhiên cũng không có không dạy, hắn nói "Thả lỏng tinh thần, đừng có tân công em như lần trước."



Thẩm Dục ngoan ngoãn nghe theo, thậm chí y sợ mình hơi phản kháng sẽ khiến hắn bị thương mà thầm nhủ trong lòng 'là A Nhiên, không được làm tổn thương em ấy'.



Đột nhiên tinh thần lực truyền đến một cảm giác giống như bị động chạm rất kì lạ, cẩn thận cảm nhận thì giống như mỗi lần Sở Nhiên thân mật dụi mặt vào hõm cổ y, mái tóc dài đến chấm vai của hắn mềm mại mà cọ vào da thịt, hay ngay cả những lúc hắn bày tỏ sự chiếm hữu mà không nặng không nhẹ cắn y một cái.



Một cảm giác kì lạ nhưng hết sức quen thuộc, sau sự quen thuộc đó Thẩm Dục cảm nhận được sự dựa dẫm và yêu thích không thể buông bỏ.



Có lẽ đây chính là ý nghĩ trong lòng Sở Nhiên lúc này.



Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên còn chưa có hồi thần lại của y, hắn hỏi "Anh thấy chưa?"



Câu hỏi của hắn như vừa gọi tỉnh y, đột nhiên y ôm chặt lấy hắn trong lòng, cúi xuống hôn lên đôi môi nhợt nhạt nhưng lại mềm mại của hắn, y khẽ nói "Anh thấy rồi. Anh thấy được A Nhiên rất yêu anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang