“Mày trở về lần này, khi nào thì định đi?”
Lúc Cổ Tấn đang nói chuyện của Cổ Nhạc Thành cho Cổ Dục nghe, thì Cổ Nhạc Thành cũng đã về đến nhà.
Hiện tại trong nhà cũng chỉ còn mẹ hắn, mặc dù người toàn thôn đều không thích con của mình. Nhưng dù sao thì hắn cũng là cốt nhục mình sinh ra, hơn nữa ở nông thôn đều trọng nam khinh nữ rất gay gắt. Cho nên lúc này trong lòng của mẹ Cổ Nhạc Thành đang rất day dứt.
Làm sao có thể cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ được chứ? Việc này rất đau lòng hơn nữa còn không cam tâm.
Thế nhưng, nếu mà bà giúp đỡ cho con mình, thì bản thân bà cũng không có mặt mũi đi gặp những người hàng xóm trong thôn bị hắn gây họa. Cho nên trong lòng bà vô cùng rối rắm.
Mà Cổ Nhạc Thành sau khi rửa mặt đi ra, hắn nhìn mẹ mình một chút trong lòng có chút cảm giác bất đắc dĩ. Cha hắn mất sớm, từ nhỏ đã theo mẹ sinh hoạt, không có qua trường học giáo dục. Vì vậy tính cách của hắn không được tốt cho lắm, cho nên hắn đi theo con đường phạm tội cũng là có nguyên nhân mà ra. Hơn nữa, hắn trời sinh gương mặt cũng không được đẹp, do đó đây cũng chính là một nguyên nhân.
“Không có việc gì! Mẹ, con lần này trở về là vì phát hiện con đường làm giàu. Đợi đến khi có tiền, con sẽ mua cho mẹ một bộ phòng ở trên thị trấn, chúng ta sẽ cùng nhau dọn ra bên ngoài ở.” Hít sâu một hơi, đè xuống trong mình cảm giác hưng phấn, Cổ Nhạc Thành nhẹ nhõm nói.
“Làm giàu? Mày có phải bị hư não rồi phải không, chúng ta ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này, ở đâu ra cơ hội làm giàu đây?” Nghe được lời nói của Cổ Nhạc Thành, lúc này mẹ của Cổ Nhạc Thành không khỏi có chút im lặng rồi khẽ lẩm bẩm một câu. Bà ở nơi đây sống hơn 10 năm, cũng chưa thấy qua ai bỗng nhiên phát tài.
Nếu như nói kẻ có tiền nhất ở trong thôn, thì đó chính là Cổ Dương, chính là người đã mở cái ao cá làm dịch vụ. Trong nhà hắn còn có xe hơi, nhà hai tầng lầu được che kín bằng hàng rào. Thế nhưng, có chút tiền này thì hắn cũng không được coi là bỗng nhiên phát tài nha. Bởi vì, đối phương chính là từng chút kiếm tiền về tích lũy mới có được.
“Hắc hắc, ý con không phải là chú Ba, con nghe nói trong thôn chúng ta gần đây có người ngoài đến đúng không?” Nhìn mẹ của mình, Cổ Nhạc Thành thần bí nở nụ cười, tiếp đó lộ vẻ đắc ý nói.
“Cái gì? Mày để mắt tới Cổ Dục sao? Mày không biết nhà Cổ Dục sát vách nhà ông Hai à, nếu mà bị phát hiện không sợ bị đánh chết sao? Hơn nữa, nghe nói tên Cổ Dục kia mới đi nhà chú Kiến Quốc lấy về một con chó, theo như chú Kiến Quốc nói thì nó là một con chó lai giữa sói và chó. Con chó này so với những con chó của ông ấy còn muốn hung dữ hơn, mày có phải chán sống rồi đúng không!” Nghe thấy Cổ Nhạc Thành để mắt tới Cổ Dục, mẹ của Cổ Nhạc Thành trong lòng không khỏi lộp bộp lo lắng, tiếp đó bà thấp giọng nói.
“Không phải! Con không phải muốn đi tìm hắn kiếm chuyện phiền phức... Cái tên Cổ Dục này, dường như hắn đang làm trạm trung chuyển cho một tập đoàn buôn lậu ở trong thôn chúng ta. Hôm trước con có nghe nói hắn vừa bán đi một số hải sản, thu về hơn mấy trăm ngàn tệ... Thôn chúng ta đào đâu ra hải sản? Hay là từ bên nước Nga buôn lậu qua? Cho nên lần này con trở về, chính là để quan sát con đường làm ăn này. Nếu như có cơ hội, xem có thể đoạt lấy mối làm ăn này từ tên nhóc kia. Dù sao thì con cũng là người trong thôn này, chính là địa đầu xà ở đây. Không giống như hắn, chỉ là một tên quá giang long, làm sao có thể để hắn kiếm lời phần tiền này?”
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, Cổ Nhạc Thành cũng thấp giọng mà nói ra suy đoán trong lòng hắn cho bà nghe một lần.
Mà nghe được lời của con trai mình, mẹ Cổ Nhạc Thành đều có chút hồi tưởng. Vốn dĩ nghe Cổ Dục muốn ở trong thôn sinh hoạt lâu dài, mọi người trong thôn trên mặt đều không có ý kiến gì. Nhưng mà ở trong lòng đều xem trọng Cổ Dục, lại nhớ gần đây Cổ Dục biểu hiện có chút lớn.
Nhất là khi bọn họ biết Cổ Dục mua rất nhiều đồ điện gia dụng, còn có một số người rãnh rỗi nói Cổ Dục là phá gia chi tử. Nhưng bọn họ đâu có ngờ, Cổ Dục âm thầm lặng lẽ kiếm lời mấy trăm tệ? Trời! đây là một số tiền rất lớn.
“Mẹ! Đừng đem chuyện này nói với bên ngoài đó nha.” Mặc dù Cổ Nhạc Thành nói chuyện này với mẹ mình chính là vì khoe khoang, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt đang lóe tia sáng của mẹ. Hắn liền cảm thấy hối hận, hắn biết rõ mẹ mình là hạng người gì.
Đây là chuyện ở nông thôn thường hay gặp nhất, chính là thích ngồi lê đôi mách. Tin tức này nói cho mẹ hắn, không khác gì nói cho người toàn thôn biết.
“Được, được rồi, mẹ sẽ không nói.” Nghe được lời của con trai mình, mẹ Cổ Nhạc Thành mỉm cười xấu hổ. Nhưng trong mắt lại vẫn như cũ lấp lóe ánh sáng, mặc dù bà tỏ vẻ là đã hiểu. Tuy nhiên, chuyện bí ẩn thế này rõ ràng khó mà nhịn được không nói ra...
Trong lúc hai mẹ con Cổ Nhạc Thành ở đó nói chuyện, thì bên này Cổ Tấn cũng đem chuyện Cổ Nhạc Thành nói một lần với Cổ Dục.
Sau khi nghe được lời Cổ Tấn, Cổ Dục chân mày khẽ cau lại.
Giác quan thứ sáu của hắn nói cho hắn biết, cái tên Cổ Nhạc Thành này rất có thể là vì mình và chạy tới đây.
Tuy hắn cũng không cần để ý đến tên Cổ Nhạc Thành này. Dù sao thì trong sân đã có Vua Núi, còn có kỹ năng chiến đấu của bản thân. Đối phó với Cổ Nhạc Thành đều không thành vấn đề.
Nhưng mà trong nhà hắn có rất nhiều bí mật. Đối với cái bình gốm Thanh Hoa, Cổ Dục còn có thể nói là vật tổ truyền. Những con cá nước ngọt và cá biển hắn cũng có thể tách ra, dù sao thì trong nhà cũng có hai cái bể mà. Sau đó đổ một chút muối vào một cái bể vậy là thành nước biển rồi, dù sao người ngoài cũng không hiểu những thứ này. Thế nhưng, con cá Sủ Vàng kia đúng là có chút phiền toái.
“Được rồi, anh Tấn! Tôi sẽ chú ý nhiều hơn chút.” Mặc dù trong lòng suy nghĩ có chút loạn, nhưng Cổ Dục vẫn mỉm cười đối với Cổ Tấn tỏ vẻ mình đã hiểu.
Nghe được lời nói của Cổ Dục, Cổ Tấn cũng gật đầu một cái rồi lái xe rời đi.
Mà quay lại trong nhà, Cổ Dục liền tiến về lầu hai. Nhìn con cá Sủ Vàng ở trong bể cá đang bơi lội, hắn cảm giác có chút đau đầu.
“Thật sự nếu không được thì chỉ có thể đem nó thả lại vào giếng. Mặc dù thứ này rất đáng tiền, nhưng mà là động vật bảo hộ cấp hai nếu không cẩn thận có thể dẫn đến sai lầm lớn. Nếu như nó có thể bơi về trong biển thì cũng tốt, nếu như không thể quay lại thì ở trong giếng cũng sẽ không chết. Dù gì thì cái giếng này cũng không phải là vật tầm thường.” Do dự hồi lâu, Cổ Dục quyết định đem con cá này thả lại trong giếng. Nếu như có thể thả ra được thì quá tốt, còn không được thì chỉ có thể tạm thời để trong giếng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Cổ Dục liền đem con cá Sủ Vàng kéo ra ngoài, tiếp đó xách nó ra sân sau để bỏ vào trong giếng.
Nhưng khi hắn đem con cá bỏ lại vào trong giếng, thì trong chớp mắt trong đầu hắn liền xuất hiện một hình ảnh. Giống như bể cá cực lớn được bỏ vào một con cá Sủ Vàng, hắn thậm chí còn có thể quan sát trạng thái của con cá này.
Mà khi Cổ Dục nhìn xuống giếng thì cũng phát hiện, con cá Sủ Vàng kia cũng đã biến mất không còn thấy đâu.
“Chẳng lẽ đây là một cái không gian?” Nghĩ tới đây, Cổ Dục lập tức bắt đầu thử nghiệm. Quả nhiên, theo ý niệm của hắn thì con cá Sủ Vàng kia một lần nữa xuất hiện trong tay của hắn. Mà khi hắn muốn đem con cá để vào không gian vừa rồi, thì con cá Sủ Vàng cũng lập tức biến mất. Tiếp đó thì xuất hiện trong cái không gian kia, lúc này hắn có thể tùy ý quan sát nó.
“A đù, Quá bá đạo rồi!” Nhìn thấy cái không gian này, Cổ Dục cảm thấy có chút mơ hồ. Sau đó liền hưng phấn kêu lên, tiếp đó hắn liền thử nghiệm vài thứ. Nhưng đáng tiếc, cái không gian này có vẻ như chỉ có thể để cho hắn cất giấu sinh vật, hắn thử để cái bình sứ Thanh Hoa vào trong không gian đều không được. Những thứ khác, như các loại bàn ghế ở bên ngoài cũng đều không thể, xem như chỉ có thể cất được những con cá này thì cũng là rất tốt rồi.
Ít nhất, hắn cũng không còn phải lo lắng sau này câu được những thứ đồ vật quý hiếm, mà không có chỗ để giấu đúng không? Trong lúc Cổ Dục đang vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên ở sân trước vang lên tiếng sủa của Vua Núi, tiếp đó thì có một hồi tiếng gõ cửa.