"Được thôi, cũng không phải cô không biết tôi ở đâu, lúc nào tôi cũng hoan nghênh." Nghe Lương Tuyết nói như vậy, Cổ Dục cũng không thèm để ý đồng thời nở nụ cười. Tính cách hiện tại của hắn đã tốt hơn không ít so với mấy tháng trước. Mấy tháng trước, hắn là một người rất ghét phiền toái. Tốt nhất là người khác đừng đến tìm hắn, nếu như hắn cảm thấy cô đơn, vậy thì hắn sẽ đi tìm người khác chơi. Không thể không nói, loại ý nghĩ lấy bản thân làm trung tâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.