“Ha ha ha ha. Chú Dục ơi!” Cổng chính mở ra, Cổ Dục thấy được gương mặt xinh đẹp của Phùng Thư Nhân. Cô bé lúc này đang cười hì hì đứng trước cửa nhìn Cổ Dục. Thấy dáng vẻ của cô, Cổ Dục có chút khó hiểu. Tình huống gì đây? Hắn nhìn trời một chút, mới có 5 giờ thôi mà. Trời vẫn còn chưa sáng tỏ, cô bé này muốn ăn chực cũng không cần phải tới sớm như thế. Hơn nữa bây giờ bốn bề yên lặng, cái quái gì đây? “Có... Chuyện gì sao?” Liếc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.