• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy hôm nay thời tiết oi bức, Diễm cảm thấy khó chịu! Không những vậy, một đơn hàng của công ty mới bị trả về do không đạt yêu cầu chất lượng. Bối rối vì chưa tìm ra cách xử lý, Diễm vô phòng kỹ thuật:

- Mấy người làm ăn cái kiểu làm cho xong tới tháng lãnh lương hả? Giờ ai có thể dám nhận trách nhiệm về mình? Có lẽ là không ai phải không?

Tuấn là trưởng phòng kỹ thuật đứng lên nói:

- Thưa chị Diễm và các anh chị có mặt ở đây, hàng bị trả về là do màu sắc bị biến đổi, việc này là do từ phía nhà cung cấp vải may, còn công ty chúng ta chỉ làm các công đoạn cắt, may để làm ra thành phẩm.

Diễm thẳng giọng:

- Anh Tuấn, hiện nay ba má tôi đi Hà Nội, nhưng tôi có thể cho anh nghỉ việc ngay lập tức, ở nhà anh cũng có cái tính trả treo đó hả?

Tuấn im lặng, Diễm trở về phòng làm việc của mình. Minh Khang là em trai của Diễm, anh mới tốt nghiệp đại học, Khang và chị gái không hợp tính nên thường xảy ra bất đồng:

- Lúc nãy em đi ngang qua phòng kỹ thuật, em thấy chị Hai lớn tiếng, như vậy là không hay nghe chị.

Diễm bực mình:

- Ủa, em không biết hàng bị trả về hả?

Khang trả lời:

- Trả về là do màu sắc, do nhà cung cấp vải, đâu phải tại phòng kỹ thuật mà chị nói người ta? Sao chị không yêu cầu bên nhà cung cấp vải phải trịu trách nhiệm?

- Mày không biết gì thì nín, cứ như mày thì công ty phá sản, đã không biết lo mà còn hay cãi.

Khang nhìn thẳng vô mắt chị gái:

- Chị càng ngày càng quá đáng.

Diễm buông lời:

- Mày nhìn lại mày đi, ba má mắc nhục với mày, mày có nghe bạn bè của ba má họ nhìn mày ra cái gì không? 

- Chị Hai, hơi đâu mà chị để ý những chuyện đó!

- Không những ba má, mà tao cũng quê khi bạn bè tao cũng nhỏ to, nói mày càng ngày càng ăn mặc cái kiểu quái dị, như bóng với lộ.

Khang bức xúc:

- Nói thẳng ra là bóng lộ, là bê đê nha chị Hai. Nhưng em đang sống thật với bản chất của em, em không làm gì sai trái, và em cũng không cần phải cố gồng để sống kiểu hai mặt giữa cái xã hội này. Ai cười mặc ai! Em không quan tâm.

- Tại sao? Tại sao mày cứ ăn mặc cái kiểu quần què áo cụt, kim tuyến đỏ vàng vậy hả? Trong tương lai mày sẽ là người nối tiếp ba má phát triển cái công ty may mặc này.

- Chị nối tiếp thì nối tiếp đi, em không thích công việc này. Giờ chị ở đó mà nổi khùng. À mà chị có nghe mấy người dưới xưởng người ta ồn ào gì không? Người ta nói là chị mê đàn ông đã có vợ đó! Em cũng mắc nhục đâu kém gì chị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK