- Thưa ba má con mới tới!
Ông bà Năm chỉ biết nhìn nhau, Khánh lên tiếng:
- Cô kia, cô tới đây làm gì?
Trang điệu đà một tay ôm bụng:
- Anh, anh giận em cũng được, nhưng anh đừng quá lớn tiếng vì con anh ở trong bụng nó nghe tiếng đó!
- Cô điên thiệt rồi, cút ra khỏi nhà tôi.
Thắm từ nhà bếp đi lên:
- Cô Trang, cô vẫn còn chưa bỏ ý định hả?
Trang nghiến răng liếc mắt nhưng giọng vẫn tỏ ra khôn ngoan:
- Chị Thắm! Con của em cũng như con của chị mà! Chị nỡ lòng nào? Em chỉ đưa nó tới thăm ba của nó thôi!
Giọng Thắm rất khoát:
- Chuyện cô có bầu không còn là vấn đề quan trọng đối với gia đình tôi, trước sau gì sẽ rõ ai là người bơm cái bụng cô lên!
- Chị, chị em mình đâu phải là chị em Tấm Cám, việc gì chị cứ ác miệng và chối thay anh Khánh? Ảnh làm gì thì ảnh biết, chị có làm đâu mà chị biết? À, chị đang ganh tị với con của em phải không? Mà chị không có khả năng sinh con thì chị cũng phải để em sinh cho anh Khánh một đứa con nối dõi tông đường chứ!
Bức xúc không kìm chế được, Khánh cầm cánh tay Trang dắt ra cửa:
- Cút ngay, cô cút ra khỏi nhà tôi ngay!
Ông Năm lớn tiếng:
- Khánh, làm gì vậy hả?
Bà Năm cũng nói:
- Khánh! Con có thái độ gì vậy?
Trang cảm thấy mình như đang được ông bà Năm bênh vực, cô ngồi xuống đưa tay ẵm con mèo con với giọng điệu đáng thương?
- Cùng là con người, sao lại đối xử với nhau như vậy? Con đâu có bắt đền ai đâu mà ai cũng hắt hủi con? Con chó, con mèo mà con còn thương chứ huống chi là con của con, con sẽ không bỏ con của con đâu, đừng ai phải bận tâm…
Thấy Trang làm tuột chiếc nơ ở cổ mèo con, chị Hai Liễu bước tới giằng lại con mèo về tay mình, Trang cất tiếng nịnh bợ:
- Hai, em mượn mèo con xíu thôi mà! Bữa nào em mua cho Hai mấy cái nơ đẹp hơn cái nơ này nha!
Chị Hai Liễu mắt lườm lườm Trang rồi chị ẵm con mèo tới ngồi gần Thắm. Không thấy ai nói gì! Thắm đứng lên cất tiếng chào ngọt ngào rồi ra về.