- Ngoài đình đang diễn Hồ Quảng, hai đứa đưa nhau ra đó mà coi.
Thắm niềm nở:
- Bác đi cùng con nha.
Bà Năm cười:
- Giờ bác đang bận việc.
Khánh nhìn má, nghĩ thầm: “má đang cố ý đó mà”.
Thắm chào bà Năm:
- Vậy tụi con đi nha bác, mình đi thôi anh.
- Ừa.
Gần tới đình, Khánh không muốn vô:
- Em à, hay là mình ra bờ sông ngồi đi.
Thắm nhìn Khánh:
- Anh không muốn nghe hát hả?
Khánh quay gót:
- Đi thôi em.
- Dạ.
Chiều dần buông, những vệt nắng cuối ngày nhạt nhòa trên những mái nhà bên kia sông. Sóng vỗ bờ, đôi trai gái ngồi bên nhau không ai nói câu nào tạo ra một khoảng trống để những cơn gió ngoài sông tới tấp lùa quanh. Bỗng Khánh hỏi:
- Em à, em có buồn anh không?
- Dạ không anh.
- Anh thực sự xin lỗi em.
- Em hiểu anh từ khi anh học trên thành phố về, mấy năm nay anh học trên Sài Gòn, anh đâu có còn nghĩ về em, anh thương người khác rồi phải không?
Khánh không nói gì mà chỉ gật đầu.
Thắm đứng lên:
- Mình về thôi anh.