Trên đường chở Diễm về nhà, Thành vẫn giữ khoảng cách là một người làm công, và Diễm tỏ ra là người biết ăn năn:
- Anh Thành! Xin lỗi anh về mọi chuyện, mong anh bỏ qua tất cả mà làm tốt công việc, quan tâm tới vợ con anh. Nếu anh gặp khó khăn gì thì cứ nói với em, trong khả năng của em, nếu giúp được, em sẽ giúp! Anh đừng ngại, coi như em chuộc lại lỗi lầm.
- Cảm ơn cô!
- Cho em hỏi một chút! Vợ anh hiện có làm công việc gì không? Hay chỉ ở nhà nội trợ?
- Hiện vợ tôi ở nhà vì còn hai đứa con nhỏ! Bữa trước, vợ tôi muốn mở lại quán bán đồ ăn sáng nhưng tôi không muốn.
- Vì sao anh không muốn?
- Vì giá cả thực phẩm đang leo thang, tính ra không có lời đâu cô!
- Đâu nhất thiết phải bán đồ ăn sáng, chị nhà có thể làm việc khác mà anh?
- Làm việc gì cô? Thời buổi làm gì cũng khó.
- Hãy để mọi người phụ nữ năng động, không bán đồ ăn sáng thì mở quán cà phê? Bán đồ uống lời lắm anh.
- Nhưng mở quán cà phê cũng nhiều vốn.
- Nếu anh muốn thì em sẽ cho mượn vốn để anh mở quán tạo thêm thu nhập cho gia đình, và chị nhà có nhiều thời gian chăm sóc cho con cái, anh cũng vẫn đi làm công ty bình thường.
- Để tôi về bàn với vợ tôi coi sao đã!
- Vợ chồng anh cứ bàn bạc đi, có gì thì nói với em, bản thân em thấy mình sai nhiều quá nên muốn làm gì đó có ý nghĩa, thì em mới cảm thấy không áy náy.