Chỉ biết Dương Xử Nữ kéo chăn cho cậu, còn nói mấy câu ngốc nghếch.
-"Con người anh kỳ lạ, không bình thường, rất đáng ghét. Nhưng lại khiến tôi thích...Thích giọng nói êm tai của anh."
Dương Xử Nữ ngốc ngốc trong vô thức nói ra mấy lời này, lại phát hiện ra cái gì vội bịt chặt miệng ngước nhìn Triệu Thiên Bình như đang ngủ say nhưng thực chất là không như vậy.
Cô thở hắt ra một hơi, nếu để cậu nghe được mấy lời này không phải sẽ lại sinh ý trêu chọc cô hay sao?! Anh ta đáng ghét như thế!
Triệu Thiên Bình đột nhiên xoay người, vươn tay kéo lấy Dương Xử Nữ, dùng sức một chút cô liền nằm gọn trong lòng cậu.
Dương Xử Nữ ngơ ngác một hồi lâu, cho đến khi cổ mùi hương nam tính kia xộc vào mũi mới khiến cô nhận thức được điều gì đang xảy ra, hốt hoảng nói:
-"Thiên Bình...Anh, làm cái gì?"
Triệu Thiên Bình nhìn xuống đỉnh đầu của cô, nhận thấy cả người cô đang run rẩy mà khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
-"Tôi đáng ghét thế nào?!"
Giọng nói có phần châm chọc khiến Dương Xử Nữ chột dạ vội lý giải:
-"Không có..."
-"Còn nói không có?!"
Triệu Thiên Bình lật người áp Dương Xử Nữ dưới thân, lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt có chút hoảng hốt không nói nên lời của cô.
Dường như cô lúc nào cũng toàn bị sự chọc ghẹo kia làm cho hoảng hốt...
Nhìn thấy nụ cười có chút châm chọc kia, lòng cô cảm thấy buồn bực vô cùng.
Nhìn ra ánh mắt phức tạp của Dương Xử Nữ, nụ cười trên môi cậu hơi cứng lại.
-"Tôi luôn nghĩ, vì sao cô lại là người khiến tôi nhớ đến khi bị cảm mà không phải là gia đình. Có khi cô còn đặc biệt hơn cả họ."
Nghe được mấy lời này, trong lòng Dương Xử Nữ dường như có con nai chạy loạn, vẻ mặt cũng biến hóa lại không biết nói gì.
Triệu Thiên Bình không kiêng dè nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp như chứa hàng ngàn vì sao kia. Một đôi mắt khi vừa nhìn vào lại khiến người ta mê luyến không thôi...
Dương Xử Nữ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhìn gương mặt có chút nhợt nhạt cùng ánh mắt không kiêng dè nhìn mình của Triệu Thiên Bình mà tim đập loạn hận không thể nhảy vọt ra ngoài...
Lúc này, Triệu Thiên Bình hơi cúi đầu áp sát mặt Dương Xử Nữ.
Tim cô như ngừng đập, thở không ra hơi. Chóp mũi lại cảm nhận được cả hơi thở của Triệu Thiên Bình lòng càng trở nên bối rối muốn đẩy cậu ra.
Triệu Thiên Bình đối với sức lực của Dương Xử Nữ cũng không hề hấn gì, mặc cho cô đẩy mình ra cậu vẫn trước sau áp sát cô.
Phải nói, đây là lần đầu tiên cô đến nhà một người con trai, lại ở phòng người ta mà rơi vào cái loại hoàn cảnh này trong lòng cảm thấy xấu hổ muốn chết!
Là không nên!
Trong khi cô chống cự, Triệu Thiên Bình lại một tay chụp lấy hai cánh tay nhỏ kia, nhìn biểu tình vừa thẹn vừa giận của cô thì cười cười bất đắc dĩ nói:
-"Tôi không làm gì cô, chỉ là bị cuống hút bởi mùi hương trên người cô..."
Dương Xử Nữ thẹn quá hóa giận trừng mắt cậu một cái:
-"Chỉ như vậy thì không nên áp sát người ta như vậy. Nếu là người khác thì tôi chắc chắn sẽ cho một bạt tay!"
Triệu Thiên Bình nở nụ cười bất đắc dĩ.
-"Nếu là người khác..? Vậy thì là tôi thì cô sẽ không làm vậy?"
-"Anh..."
Nghe ra cậu đang cố ý trêu chọc cô. Dương Xử Nữ mặt mày nhăn nhó định rút tay về nhưng lại bị Triệu Thiên Bình giữ chặt. Cô khó chịu nói:
-"Được rồi, không đùa nữa, buông ra!"
Cô chỉ là đến xem cậu thế nào, không ngờ lại bị cậu nghe được mấy lời đáng xấu hổ kia còn bị chọc ghẹo thành ra thế này. Đáng giận!
-"Tôi không đùa!"
Triệu Thiên Bình bày ra bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên cương nghị bất giác khiến cho cô giẩn mình.
Định giở trò gì nữa đây?
Nhìn gương mặt góc cạnh hoàn mỹ kia trong khoảng cách gần như vậy, Dương Xử Nữ không khỏi mặt mày đỏ hồng, quay sang chỗ khác né tránh.
-"Dương Xử Nữ, cô có thể tùy thời khắc mà chọn ra cho mình một người con trai đi bên cạnh mình. Nhưng tôi thì không! Có lẽ, trước sau tôi vẫn muốn chọn cô."
Những lời này là có ý tứ gì?!
Lựa chọn một người...Đi bên cạnh mình. Chọn cô!
Dương Xử Nữ im lặng, cô là đang suy nghĩ về câu nói kia. Không quá cao siêu lại khiến trong lòng cô vướng lại khúc mắc.
Triệu Thiên Bình nâng tay sờ cánh môi mềm mại hồng nhuận của cô, trong lòng cũng bị câu nói vừa nãy làm cho rối bời.
-"Lúc trước tôi có hỏi cô, nếu thật sự thích một người thì có được nằm tay không. Cô cũng đã nắm tay tôi."
Giọng nói dù mang vẻ bình thản nhưng không đơn giản chỉ là nói bâng quơ.
Dương Xử Nữ ngơ ngác, cánh môi bị ngón tay Triệu Thiên Bình chạm mà không khỏi run rẩy. Đầu ngón tay lạnh lẽo mang đến cảm giác tê dại khó hiểu...
Lại nhớ đến ngày mưa kia, Triệu Thiên Bình nói ra những lời đó tựa như một tiếng sét đánh vào lòng cô.
Trong lúc hai người còn đang miên man suy nghĩ thì ở ngoài cửa vang lên một giọng nói lãnh lót:
-"Thiên Bình ca ca, Dược Dao về rồi đây! Anh mau ra đây chào đón em đi nào!"
Dược Dao?
Dương Xử Nữ giật mình, sắc mặt của Triệu Thiên Bình cũng biến hóa, cậu nhíu nhíu mày. Vừa quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của thiếu nữ lọt vào mắt...
-"Vì sao lên phòng lại không tắt ti vi, còn trên bàn lại bừa bộn trái cây như thế..."
Dược Dao lướt đôi mắt xinh đẹp vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trên tay cầm quả táo cũng rớt xuống.
Dương Xử Nữ hốt hoảng bối rối lại không biết làm gì, đành nhìn cô bé tên Dược Dao đó. Đôi mắt cô bé hơi rưng rưng.
Từ gương mặt vui vẻ hào hứng lại đổi thành kinh ngạc, sau đó là khóc nức nở bỏ chạy.
Cô kinh hãi nhìn Triệu Thiên Bình trước sau vẫn vẻ mặt bình thản.
----------oOo----------
Dương Xử Nữ ngước nhìn Dược Dao đang ngồi khóc đến sưng đỏ cả mắt mà vô cùng áy nấy.
Cô bé thoạt nhìn cũng chỉ mới 16, 17 tuổi, hẳn là em gái Thiên Bình nhưng biểu cảm khi nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy nhìn không giống là em gái đối với anh trai mà là bạn gái khi nhìn thấy bạn trai...
Triệu Thiên Bình bình thản ngồi đó, không thèm liếc nhìn Dược Dao một cái, nói:
-"Em đến đây làm gì, về nước rồi thì nên về nhà ba mẹ làm sao..."
-"Nếu em không đến đây thì không biết hai người đã làm ra cái loại chuyện gì rồi!!"
Cô hét lên, sau đó đảo mắt nhìn Dương Xử Nữ, gương mặt nhỏ nhắn vì giận mà trở nên vặn vẹo.
Dương Xử Nữ định lên tiếng giải thích lại bị Thiên Bình cản lại.
Dược Dao nhìn thấy thì tức càng thêm tức, hung hăng trừng mắt Xử Nữ.
-"Thiên Bình, cho em một lời giải thích đi, cô ta là ai? Vì sao lại ở trong phòng của anh?!"
Triệu Thiên Bình hờ hững.
Dương Xử Nữ ngồi bên cạnh càng trở nên bối rối. Xong rồi, lần này xong rồi! Bị người ta hiểu lầm là loại quan hệ đó. Mà Thiên Bình lại cố tình nói cô và cậu là loại quan hệ đó...
Dược Dao tức giận thở phì phò.
-"Thiên Bình, em là hôn thê của anh! Chúng ta có hôn ước, anh lý nào lại ở bên ngoài quen người khác?"
Hai người đích xác là có hôn ước!
Dương Xử Nữ kinh ngạc trợn to mắt nhìn biểu tình hờ hững. Hai người quả thực có hôn ước...
-"Thì như thế nào?! Anh ở bên ngoài nhàm chán quá thôi!"
Triệu Thiên Bình nói những lời này lại không chú ý đến sắc mặt Dương Xử Nữ biến hóa.
Tim cô bất giác nhói lên. Là nhàm chán mới tìm cô đùa giỡn...
Ánh mắt cô bi thống nhìn Triệu Thiên Bình vẻ mặt không chút thay đổi, hờ hững, bình thản...
Cô hai lần lại bị người khác đùa giỡn tình cảm. Mà, không ngờ cô lại một lần nữa đi vào vết xe đổ.
Hốc mắt chợt cay cay, nhưng cô quật cường không để nó chạy ra. Dương Xử Nữ bỏ mặt tất cả mà chạy thẳng ra ngoài.
Triệu Thiên Bình cũng chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, cũng không đuổi theo, ánh mắt lạnh lẽo.
Hôm ấy trời đổ mưa...
Cơn mưa đầu mùa Hạ bi thương, buồn bã...