Tôn Sư Tử không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục ghi chép...
Hạ Cự Giải âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng xoay người chạy ra khỏi phòng, quay về phòng mình, leo lên chiếc giường. Quả là hù chết cô rồi! Không nghĩ đến là hắn ta sẽ trở lại đây, gần đây cô nghe người hầu nói là Tôn Sư Tử sang Paris để lo việc ở công ty chính tọa lạc tại thủ đô của một đất nước hoa lệ. Lại nghe nói hắn sẽ đi rất lâu, không ngờ lại trở về nhanh như vậy a.
Sáng hôm sau...
Tại phòng ăn, Tôn Sư Tử nhàn nhã nâng ly cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm. Hạ Cự Giải từ trên lầu bước xuống, đi vào phòng ăn, nhìn thấy Tôn Sư Tử, cô giật mình một cái nhất thời không biết làm cái gì tiếp theo...
Tôn Sư Tử liếc mắt, hắn cũng chẳng nhìn lâu, tiếp tục dời mắt vào tờ báo đang cầm trên tay.
-"Anh vẫn còn ở đây?"
-"Vì sao tôi lại không thể ở đây?"
Hạ Cự Giải ngơ ngác, rốt cuộc cũng chỉ biết mím môi đi đến kéo ghế ngồi xuống dùng bữa sáng của mình.
Lúc này, Tôn Sư Tử liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói:
-"Không cần ngồi xa như thế, tôi còn chưa có hứng thú muốn ăn thịt em."
Khóe mắt cô đột nhiên co giật mấy cái, tựa như không nghe thấy mấy lời kia, tiếp tục cúi đầu dùng bữa sáng.
Tuy là vậy, nhưng có hắn ở đây foo thật sự nuốt không trôi...
Tôn Sư Tử nhíu mày, đặt tách cà phê xuống bàn, lực đạo không mạnh nhưng lại khiến cho Hạ Cự Giải giật mình. Cả người cô run lên, ngước mắt nhìn hắn. Nhìn thấy một đôi mắt thiếu kiên nhẫn của Tôn Sư Tử, Hạ Cự Giải lúc này mới cảm thấy sợ hãi, gấp rút đi đến ngồi gần hắn.
Lúc này hắn mới hài lòng, đem tầm mắt đặt trên người cô, khóe môi hơi cong.
-"Chuẩn bị bữa sáng, tôi muốn dùng bữa cùng cô ấy."
Tầm mắt vẫn đặt trên người cô, hắn lạnh giọng ra lệnh. Người hầu hiểu ý cúi đầu lui đi.
Hạ Cự Giải im lặng, nhìn tách cà phê đặt trên bàn, làn khói bóc lên mờ ảo. Hắn có thói quen không ăn sáng sao, như vậy đi đến công ty thật không tốt. Cô ngẩng đầu nhìn Tôn Sư Tử, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu.
Nụ cười bên môi càng thêm đậm, Tôn Sư Tử nhìn cô tà mị cười:
-"Những ngày tôi không có ở đây, em có nhớ tôi không?"
Nghe hắn hỏi, cô lúc này mới giật mình một cái, nhìn đến nụ cười, ánh mắt từ tính kia, mím chặt môi cố ý dời tầm mắt đi chỗ khác lảng tránh câu hỏi của hắn.
Cô còn mong hắn đừng có trở về, như thế thì ổn hơn nhiều...
Đột nhiên, một bàn tay to lớn vươn ra bóp chặt gương mặt của cô, Hạ Cự Giải nhíu chặt mày, Tôn Sư Tử tăng lực đạo ở tay ép cô nhìn thẳng vào mình.
Hạ Cự Giải dường như cảm giác được xương hàm đau đớn đớn, cắn chặt môi nhìn vào gương mặt lạnh nhạt trước mặt. Ánh mắt hắn tản mát một sự nguy hiểm khó lường, mang đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Cả người cô run rẩy, sống lưng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, từng đốt ngón tay cũng đều có cảm giác tê cứng.
Tôn Sư Tử lạnh nhạt nhìn vào đôi mắt trong veo chứa một tầng sương mờ, sợ hãi nhìn hắn. Hắn lại không chút động lòng đem gương mặt cô bóp chặt.
-"Cô còn không dám nhìn tôi, lại cố tình không trả lời câu hỏi của tôi. Nếu như không dạy dỗ một trận thì không biết sau này sẽ càng ngang bướng đến mức nào."
Hạ Cự Giải cảm nhận toàn thân lạnh run, hoảng sợ nhìn Tôn Sư Tử. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh tay đang siết chặt lấy gương mặt mình, khẩn cầu nhìn hắn.
Đáp lại cô là sắc mặt lạnh như băng, không nói hai lời liền bế cô lên đi ra khỏi phòng ăn.
Người hầu đều cúi đầu lui đi, không ai dám lại ngăn cản dù nhìn thấy Hạ Cự Giải dùng ánh mắt cầu xin nhìn bọn họ. Thật xin lỗi! Nếu thật sự không muốn sống nữa thì cứ đắc tội với Tôn Sư Tử, hắn sẽ nhanh chóng dọn đường đến cửa tử giúp họ a.
Tôn Sư Tử không mang Hạ Cự Giải về phòng cô mà trực tiếp đem cô qua phòng mình. Mạnh bạo đóng cửa, ném cô ở trên giường, ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt.
-"A..."
Hạ Cự Giải ngã lăn trên giường, hoảng sợ nhìn con người tà khí trước mặt. Cô sợ đến mức quên cả bản thân mình phải cần làm gì hiện tại, cô đối với hắn lại tựa như thú cưng để hắn tùy ý chà đạp. Giờ khắc này cô thật sự rất muốn chạy nhưng hai chân lại không thể nào nhấc lên nổi.
Không khí bên trong căn phòng dường như trầm xuống, da thịt trắng ngần của cô cũng đều tê buốt hết rồi. Tôn Sư Tử nằm đè lên cô, nhìn gương mặt sợ hãi đến tái nhợt kia, khóe môi lại một lần nữa cong lên.
-"Có biết hậu quả của việc đắc tội tôi là gì hay không?"
Hạ Cự Giải cắn chặt môi, hàng mi cong dài khẽ run lên.
-"Tôi thật sự xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi!"
Cô như van cầu hắn buông lại càng khiến hắn càng điên cuồng muốn giáo huấn cô.
Tôn Sư Tử đưa tay chạm đến chiếc váy trắng mỏng manh trên người cô. "Xoạt" một tiếng liền trở thành từng mảnh vải đáng thương.
Hạ Cự Giải hét lên một tiếng, bàn tay nhanh chóng che chắn ở trước ngực, đôi mắt xuất hiện một tầng mỏng hơi nước, cả người đều bị hắn áp chế không cử động được. Nếu biết trước chỉ cần một hành động nhỏ của mình cũng có thể khiến hắn tức giận như vậy thì cô thật muốn tát mình một cái.
Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi!