Đã ở đây một thời gian khá dài, Hạ Cự Giải thật sự là chưa lần nào gặp mặt Tôn Sư Tử kia từ khi hắn rời khỏi đây, đến giờ vẫn chưa gặp lại.
Nhưng mà, cô cũng chẳng mong gặp lại hắn!
Một kẻ lãnh ngạo như hắn cũng chẳng cần phải quan tâm đến cô làm gì, vả lại, hắn cũng sẽ không giữ cô lại lâu...
Màn đêm buông xuống, Hạ Cự Giải nằm trên giường lớn, cô trở mình liên tục lại không tài nào ngủ được. Cả đêm cứ trằn trọc, rốt cuộc cũng nhịn không được bật người dậy đi ra ngoài ý định đi dạo một lát.
Bước ra khỏi phòng, trên người cô mặc một bộ áo ngủ màu trắng mỏng manh, khoác thêm bên ngoài một cái khăn mỏng, cô hiện giờ nhìn sao cũng cảm thấy yếu ớt, chọc người ta muốn che chở.
Đèn trong căn biệt thự vẫn sáng nhưng lại vắng bóng người, không khí lạnh lẽo vô cùng. Bước chân xuống cầu thang, ánh mắt cô hơi dừng lại trước dãy hành lang đối diện, cánh cửa căn phòng đang mở, thứ ánh sáng mờ nhạt bên trong chứng tỏ có người ở trong đó. Dường như điều này thu hút sự tò mò của Hạ Cự Giải, cô không tiếp tục bước xuống cầu thang mà xoay người đi về phía căn phòng kia.
Hơi đẩy nhẹ cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong, tầm nhìn này quá giới hạn khiến cho cô không thể thấy được cái gì, rốt cuộc cũng đẩy cửa bước vào trong.
Trong bóng đêm, ánh đèn mờ nhạt miễn cưỡng soi sáng từng kệ sách cùng với người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu chăm chú ghi chép. Hạ Cự Giải tim đập mạnh một cái, ánh mắt thoáng tia run sợ, bóng dáng kia cô có thể nhận ra!
Dường như phát hiện ra có người thứ hai xuất hiện trong phòng, Tôn Sư Tử ngẩng đầu dậy, nhìn thấy người con gái đang ngây người ở cửa phòng, khóe môi lạnh lẽo hơi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Hắn buông cây bút xuống, ngón tay thon dài khẽ vươn ra.
-"Lại đây!"
Mệnh lệnh vừa thốt ra kéo Hạ Cự Giải từ hoảng sợ bừng tỉnh, cô ngơ ngác một lúc, mím mím môi, nhích từng bước chân nặng nề đi đến trước mặt Tôn Sư Tử.
-"Gương mặt đó là sao? Sợ tôi đến mức không dám nói gì? Đã có gan vào đây rồi thì tại sao còn phải sợ!"
Lời từ miệng hắn phun ra nhẹ nhàng không hề che giấu ý tứ bỡn cợt, Hạ Cự Giải im lặng cúi đầu, từng lọn tóc đen dài rũ xuống bả vai trắng ngần.
Tôn Sư Tử khe khẽ nhíu mày, tiểu hồ ly là nữa đêm chạy đến đây dụ dỗ hắn a.
-"Ngước mặt lên!"
Tuy là mệnh lệnh đưa ra áp bức cô phải tuân theo, nhưng Hạ Cự Giải vẫn là không dám đối diện với đôi mắt âm trầm, lạnh lẽo kia chút nào, nó khiến cô không tự chủ được mà run rẩy...
Tôn Sư Tử nhíu nhíu mày, đôi ưng mâu sắc bén hơi nheo lại.
-"Tôi không muốn một câu phải lặp lại hai lần."
Nghe đâu trong lời nói có chứa sự đe dọa, Hạ Cự Giải hai tay bấu chắt chiếc váy đến đáng thương, ngước mặt nhìn hắn.
Dung mạo anh tuấn, từ góc độ nào cũng tuyệt nhiên không chê được vào đâu, hiện giờ cũng khiến cho Hạ Cự Giải nhìn đến ngây ngẩn.
Tôn Sư Tử không nói gì, im lặng quan sát người con gái trước mặt mình. Mới có mấy tháng không gặp, cô hình như là gầy đi không ít, mà hắn tại sao phải quan tâm?
Ngoài danh nghĩa là vợ hắn, thì cô chẳng là gì cả! Nếu càng chống đối hắn, chết là dễ dàng, sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất!
Hạ Cự Giải im lặng, đảo mắt đi chỗ khác. Cô không ngờ lại gặp hắn ở đây, nếu đã biết trước như vậy thì cô thà không ra khỏi phòng...
Tôn Sư Tử nhìn cô, trong đôi mắt ánh lên tia lãnh lệ.
Hắn căn bản chỉ nhất thời hứng thú với cô gái này nên mới đưa ra điều kiện như vậy với Hạ Trung Kỳ, con gái của ông ta ông ta còn không quan tâm mà trực tiếp giao cho hắn. Loại người như vậy, hắn căn bản vô cùng chán ghét, đừng nghĩ đến việc hắn sẽ giữ lời.
(Ra chương ăn mừng truyện mới ra lò, mọi người nhớ ủng hộ ta nha ^^!)