Đứng trước chiếc gương lớn, bĩu môi, tự mình độc thoại:
-"Hừ, dám nói ngực của tôi nhỏ, là người đó có mắt mà như mù. Nhìn đi, bất quá cũng là 39..."
-"Là ai có mắt như mù? Em đang ở trong đây khiêu khích tôi sao?"
Nghe được những lời bỡn cợt này, Vân Ma Kết cũng biết chắc đó là ai. Không thèm quay đầu, cũng không chút sợ hãi, bình thản đáp:
-"Là anh có mắt như mù! Tôi chính là ở trong đây khiêu khích đấy, hôm nay "bà dì" của tôi ghé thăm, để tôi xem anh làm gì được tôi!"
Cười lớn mấy tiếng đầy vẻ kiêu ngạo tự đắc, xoay người liền bắt gặp một ánh mắt lãnh liệt đầy ý đe dọa của Hàn Thiên Yết.
Vân Ma Kết nhướng mày, tự tin hất cằm:
-"Ha, nhìn đi, có một người con gái nóng bỏng chết người đứng trước mặt mà bản thân lại bất lực không làm được gì. Thật là khiến cho người ta thương xót."
Ánh mắt của hắn càng trở nên âm trầm, cả thân người cao lớn tựa vào cành cửa, bộ dáng tà khí bức người, nhưng trong mắt Vân Ma Kết lại trở thành là ngông cuồng, ngạo mạn.
Bỗng nhiên bên cạnh một vóc dáng thanh mảnh, nóng bỏng bước ra tự nhiên ôm lấy cánh tay của Hàn Thiên Yết, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười vô cùng mê người.
-"Yết, anh đã hứa là hôm nay sẽ đưa em đi mua trang sức..."
Cô ta nhìn thấy ánh mắt Hàn Thiên Yết ngay cả nhìn mình một cái cũng không thèm, nhíu nhíu mày quay đầu nhìn theo. Khẽ nhướng mày một cái, nhìn thấy Vân Ma Kết đang ngơ ngác đứng đó, định mở miệng nói cái gì lại bị hành động đột ngột của Hàn Thiên Yết làm cho ngây ngẩn.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ vào má cô một cái, ánh mắt thâm tình.
-"Được, chúng ta đi."
Nói xong ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nhếch môi nhìn Vân Ma Kết, một tay đút vào túi quần kéo cô gái kia bước xuống nhà dưới.
Vân Ma Kết lúc này mới giật mình, bước nhanh về phía cửa hét:
-"Cái tên khốn nạn nhà anh, ở ngoài lăng nhăng nhiều phụ nữ, còn nói cái gì mà không cho phép tôi ở bên ngoài có người đàn ông khác chứ! Anh chờ đi!"
Hét xong cảm thấy tâm tình thật thoải mái, thấy hắn không thèm quay đầu, cùng người phụ nữ kia bước lên xe. Cô cũng không chút để tâm, xoay người trở lại phòng thay quần áo.
Tối đến...
Bên trong phòng khách rộng lớn, trên sàn nhà vứt đồ lung tung, còn Vân Ma Kết lại ngồi trên sô pha thông thả xem ti vi không chút để ý đến những ánh mắt của người trong nhà.
Quan tâm làm gì chứ, cô đối với hắn ngay cả một chút tình cảm còn không có, hắn đi với ai thì mặc kệ hắn!
-"Tức chết ta rồi!"
Vân Ma Kết rốt cuộc nhịn không được mà đập bàn, con dao gọt hoa quả cũng theo đó mà rơi xuống, lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tay cô đến bật máu.
Nhìn màu sắc đỏ rực lan đầy trên mặt bàn, cảnh tượng này khiến cho người ta không khỏi rùng mình.
Sắc mặt Vân Ma Kết không có chút gì là đau đớn, mắng một tiếng "chết tiệt", để mặc cho máu nhiễm đỏ bàn tay.
-"Phu nhân, tay người..."
-"Các người cút hết đi, ta không phải là phu nhân của các người!"
Không biết câu này cô đã nói bao nhiêu lần, mà não của bọn họ vốn dĩ chỉ để trưng bày không dùng để suy nghĩ nên dù cô có nói như thế nào cũng chỉ là vô dụng...
Bọn họ lẳng lặng cúi người rời đi, chỉ có quản gia vẫn đứng ở đó không hề có ý định muốn rời đi.
Vân Ma Kết mặc kệ bàn tay có vết cắt khá sâu, dúng tay không bị thương lấy khăn giấy lâu đi vết máu trên bàn.
Quản gia cười nhẹ, gương mặt già nua phúc hậu, cười nói:
-"Ba năm trước phu nhân cũng là vì muốn trốn ra ngoài chơi mà gặp tai nạn xe. Khi đó ông chủ rất tức giận cho rất nhiều người đi tìm suốt ba năm trời nhưng lại không phát hiện ra tung tích gì, nhưng ông chủ vẫn không muốn bỏ cuộc. Đến nay người đã trở lại, bác sĩ chuẩn đoán phu nhân có lẽ là do lần gặp tai nạn đó nên trí nhớ tạm thời sẽ không bình phục được."
Mọi hành động của Vân Ma Kết đều đình trệ, ngảnh đầu nhìn vẻ mặt đáng thương của quản gia già. Trong phút chốc liền trở nên trầm mặc, cúi đầu vết thương trong bàn tay đã ngừng chảy máu, cô nói:
-"Tôi thật không biết trong quá khứ mình rốt cuộc với Hàn gia này cuối cùng là có quan hệ như thế nào, nhưng cha mẹ nhận nuôi tôi từ nhỏ, tôi cùng Dương Xử Nữ là bạn thân từ nhỏ đến lớn thì làm sao có chuyện tôi cũng các người thật sự có quan hệ chứ?"