• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Bạch Du đã sơ bộ hình thành được kế hoạch, nhưng Bạch Du cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Tình thế của Bạch Du bây giờ hết sức nguy hiểm. Kiếm pháp của Tần Dương lăng lệ ác liệt, hàn quang bức người, khóa hết mọi đường lui của Bạch Du.

Tuy rằng Bạch Du đã thành công trải qua một kiếp luân hồi, nhưng trong kiếp đó hắn không phải cao thủ võ công, cũng không phải mưu lược gia đa mưu túc chí.

Trong kiếp luân hồi đó Bạch Du chỉ là nông dân bần cùng, thứ hắn rèn luyện được chỉ sự nhẫn nại và tâm chí kiên định mà thôi.

Tần Dương từ đầu chỉ dùng kiếm pháp, nhưng sau đó bộ pháp, cước pháp cũng dần thi triển ra.

Càng đánh tình thế càng hung hiểm, Bạch Du dần dần có dấu hiệu mệt mỏi không tránh né được nữa.

Vốn đang ánh kiếm lăng thiên, Tần Dương lại bỗng nhiên chuyển biến. Đưa chân quét ngang mà qua, kình phong gào thét.

Tần Dương vốn cũng không định dựa vào một đòn này đã hạ gục Bạch Du, thế nên lực đạo cũng có phần giữ lại.

Bạch Du đang muốn né tránh, bỗng nhiên bước chân phù phiến đi trượt quỹ đạo. Bach Du sắc mặt đột biến, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng cước pháp của đối phương đã đến.

Chịu đến một cước, Bạch Du thân hình mất khống chế bay ngược ra phía sau. Cánh cửa nhà của Bạch Du vốn đã cũ nát, mà dư ba chiến đấu nãy giờ lan đến làm nó đã tàn tạ không thể tả.

Bạch Du thân hình va đập mạnh, cánh cửa chia năm xẻ bảy. Hắn rên lên đau đớn, biến mất vào bóng tối trong căn nhà.

Ba người Tần Dương thấy Bạch Du bị thương nặng, không dám có một tại chậm trễ, lao mình đuổi theo.

Sau khi ba người bắt đầu đánh giá xung quanh, bởi vì không có đèn, bóng tối bao phủ. Thế nên tầm nhìn rất có hạn, may mắn ngôi nhà khá nhỏ nên cũng không lo xảy ra biến.

“ Đội trưởng, ngươi xem ở đây có vết máu có lẽ là của tiểu tử kia” nhị bàn tử đưa tay chỉ chỗ đất ngay cạnh cửa ra vào.

“ Nhà này không lớn, chỉ có mỗi một cái nhà vệ sinh cùng phòng ngủ. Nhị bàn tử, ngươi kiểm tra nhà vệ sinh, tam bà nương ngươi kiểm tra phòng ngủ. Ta đứng ngoài xem xét, tránh cho tình trạng tên nhóc kia thừa cơ chạy trốn” Tần Dương phân phó.

“ Vâng” hai người kia trăm miệng một lời, dựa theo vị trí địa điểm phân công đi đến. Tần Dương quay đầu đi ra ngoài sân, khuân mặt cảnh giác, tuy rằng không biết tại sao nhưng hắn vẫn cứ có cảm giác bất an.

Tuy rằng ngôi nhà diện tích không có bao nhiêu, đi có hai ba bước chân là đến phòng ngủ. Nhưng tam bà nương không dám chủ quan, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Quan sát một lúc thấy trong phóng ngủ không có ai, cũng không có chỗ nào để núp. Tam bà nương nhẹ nhang thở ra một hơi, bỗng nhiên nàng quay người một đao đâm vào cánh tủ bên cạnh.

Thanh kiếm nhẹ nhàng xuyên qua tủ gỗ, đâm mạnh vào vách tường. Tam bà nương thấy mọi chuyện vẫn bình thường, thanh kiếm không dính máu, cuối cùng cũng thở nhẹ ra môi hơi, quay người bước ra cửa phòng.

“ Xem ra là ta quá đa nghi rồi, một con kiến mà thôi có thể làm gì được cơ chứ...” tam bà nương vừa đi vừa lẩm bẩm, bỗng nhiên nàng im bặt.

Tam bà nương cảm thẩy ngực đau sót, sống lưng ướt lạnh. Nàng từ từ cảm thấy ánh mắt mờ dần, trước khi mất đi nhận thức nàng quay đầu lại nhìn phía sau, một thân ảnh đập vào mắt nàng.

Một khuôn mặt cương nghị, không kém phần góc cạnh. Ánh mắt sắc bén, sát khí trên thân tỏa ra nồng nặc.

Trên tay hắn lúc này đang cầm một con dao, lưỡi dao xuyên thẳng qua ngực trái của nàng. Dòng máu đỏ tươi xuôi theo cán dao chảy xuống đất, thân ảnh này đúng là Bạch Du.

“ Xú nữ nhân, ngươi làm gì mà lâu thế. Có tiểu tử kia ở trong đó không” bỗng nhiên một giọng nói vang lên, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân.

Tam bà nương nghe thấy tiếng nói mỉa mai của nhị bản tử, nhưng nàng đã không còn sức phản ứng. Đầu óc tam bà nương triệt để mơ hồ, chính thức chết đi.

Bạch Du thấy có người đến, thầm kêu không tốt. Phòng ngủ là phòng kín, không có cửa sổ, hắn muốn tẩu thoát cũng không được.

Nhưng không kịp để Bạch Du suy nghĩ nhiều, cánh cửa phòng đã được mở ra, nhị bàn tử đi vào.

Bạch Du thấy nhị bàn tử đi vào, sắc mặt khó coi, thầm suy nghĩ cách thoát thân. Nhị bàn tử đi vừa vào trong, đã thấy tam bà nương nằm bất động trên đất, cũng lâm vào im lặng.

Nhưng không khí im lặng không duy trì được bao lâu, nhị bàn tử kịp định thần lại. Ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Du, ánh mắt tràn đầy sát ý.

“ Tiểu tử, ngươi muốn chết” nhị bàn tử phẫn nộ gầm lên.

Tùy rằng ngày thường nhị bàn tử cùng tam bà nương hay cãi nhau. Nhưng dù gì cũng là đồng đội, trải qua bao nhiêu nhiệm vụ ám sát nguy hiểm, giờ thấy đồng bạn mình chết cũng cảm thấy phẩn nộ.

Nhị bàn tử không suy nghĩ nhiều, lao thẳng đến hướng Bạch Du. Quyền kình như bôn lôi, hướng thẳng về hướng Bạch Du.

Không gian trật hẹp không có chỗ trốn, Bạch Du cắn răng đan hai tay vào nhau bảo vệ trước người.

ẦM ~ ẦM ~

Bạch Du bay thẳng ra sau, đụng vỡ bức tường. Nếu không phải là kiến trúc khu dân nghèo rất tồi tàn, thì lần này đừng nói bức tường có vỡ hay không, chỉ riêng việc bi va đập như thế thì thân thể Bạch Du muốn lành lặn hay không còn khó nói.

Đến bây giờ đã lần thứ hai Bạch Du bị đánh bay, nếu không phải thân thể hắn được bia đá thần bí cải tạo, cộng thêm việc trở thành Ngự Thú Sử, thì nãy giờ hắn cũng phải ra đi mấy cái xương rồi đấy.

Nhị bàn tử tất nhiên không định cứ như thế bỏ qua, hắn xông thẳng về phía Bạch Du, sát khí lăng thiên.

Bạch Du cắn răng, cố nén đau nhức. Khống chế thân hình bắt đầu chật vật né tránh thế công của nhị bàn tử.

Tần Dương vẫn đang suy nghĩ trầm tư, đột nhiên tiếng gầm giận dữ của nhị bàn tử đưa hắn tỉnh lại. Không kịp suy nghĩ nhiều, nhấc chân chạy vào trong nhà.

“ Tiểu tử, ngươi đừng có cố vũng vẫy nữa. Để ta ngươi một lần thống khoái...” Tần Dương cười gằn.

Bỗng nhiên sắc mặt Tần Dương đọng lại, một cảm giác nguy hiểm chạy dọc sống lưng, khiến hắn nổi da gà.

Tần Dương đang định làm ra phản ứng, nhưng đã muộn. Cảm giác đau xót ở cỗ truyền đến, cảm giác lạnh lẽo chạy khắp toàn thân.

Tần Dương không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, tuy rằng bị đối thủ đi trước một đường nhưng không hề bối rối.

Tần Dương dồn linh lực vào hai tay, chộp thẳng về phía cổ của bản thân. Hắn bây giờ muốn làm là tách thứ đang uy hiếp sinh mạng của bản thân đang ở trên cổ ra.

Nhưng tay Tần Dương còn chưa kịp chạm vào đối thủ, phần cổ hắn đã nhẹ bẫng đi. Tần Dương biết đây là địch thủ đã từ bỏ, hắn cũng rất tò mò, Bạch Du đã bị nhị bàn tử quấn lấy, vậy kẻ tập kích bản thân là ai.

Hắn nhanh chóng quanh đầu nhìn về phía sau, ánh trắng chiếu rọi lên người Tần Dương, bóng của hắn im hằn lên mặt đất.

Tần Dương chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh giống như dài như là rắn. Lóe lên, lao vào trong cái bóng của hắn rồi biến mất không thất gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK