• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Mục thấy Hồng Mai bỏ qua đám người Tưởng Hạo đến tiếp đãi bản thân, trong lòng cũng là hơi có môt tia tiểu nhân đắc chí.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một luồng sát khí khổng lồ đánh tới, Tống Mục cùng Hồng Mai giống như hai con thỏ nhỏ bị lão hổ để mắt tới.

Đạo sát khí này nồng nặc vô cùng, không phải là thứ mà ai cũng có thể ngưng tụ ra. Có thể thấy được đối phương không những là cường giả khủng bố, mà còn là một tên ma đầu giết chết không biết bao nhiêu mạng người.

Đôi chân hai người Tống Mục gần như không còn chút sức lực, cơ thể như bị nhũn ra, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.

Thế nhưng luồng sát khí này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngay lúc tình thần Tống Mục cùng Hồng Mai đang bên bờ sụp đổ, thì nó lại vô thanh vô tức hoàn toàn biến mất.

Mọi chuyện từ đầu đến cuối xảy ra quá nhanh chóng, thậm chí Tống Mục còn chưa kịp cảm nhận được nguồn gốc của thứ sát khí kia.

Sau khi sát khí rút đi, Tống Mục không nhịn được hơi lùi lại về sau mấy bước, miệng một mực thở dốc.

“ Đội trưởng, ngươi không sao chứ?” đàn em Tống Mục thấy hắn có chút không ổn, vội vàng chạy lên đưa tay đỡ lấy hắn, sau đó hỏi.

“ Cút!!!” Tống Mục cũng không nể tình, quật bay đối phương ra sau, quát.

‘ Hừ, có gì mà lớn lối. Không bao lâu nữa tất cả những gì ngươi có đều thuộc về ta, để xem đến lúc đó ngươi sẽ cầu xin ta như thế nào....’ tên nam tử bị Tống Mục đánh bay xấu hổ từ dưới đất bò lên, tuy ngoài mặt nở nụ cười làm lành nhưng trong lòng vô cùng nổi giận.

Thế nhưng ngoài mặt hắn lại che giấu tâm tình vô cùng tốt, làm như không có chuyện gì xảy ra, vừa cười trừ vừa lùi lại về trong đội ngũ.

Tống Mục hiện giờ toàn thân đều là mồ hôi lạnh, đầu óc vẫn là bị ám ảnh bởi thứ sát khí khi nãy.

Bạch Du sau khi thu hồi sát khí, khuôn mặt một dạng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

“ Có thể giúp ta làm nốt thủ tục đăng kí sao?’ Bạch Du đạm mạc hỏi.

Thế nhưng Hồng Mai lại giống như không nghe thấy gì, thân thể cứng đờ ngồi trên mặt đất. Giống như người mất đi hồn vía, ai gọi cũng không có phản ứng.

Cũng không có gì là lạ, đến kẻ như Tống Mục, người quanh năm suốt tháng lăn lộn ngoài hoang dã, vật lộn với linh thú khát máu để sinh tồn, cũng bị sát khí của Bạch Du dọa cho một trận không nhẹ.

Càng không nói kẻ chỉ ngày ngày đi xu nịnh, theo đuổi tài phú. Chưa bao giờ phải đối diện với bất kì nguy hiểm nào như Hồng Mai.

‘ Ta ra tay mạnh quá sao?’ Bạch Du hơi nhíu mày, ám đạo.

“Khách nhân tôn quý, xin lỗi vì để ngài phải đợi! Để ta hoàn thành nốt thủ cho ngài đi....” lúc này người thiếu nữ phục vụ viên còn lại, chạy đến trước mặt Bạch Du hơi cúi người nói.

“ Ùm” Bạch Du nhẹ gật đầu, sau đó đưa một tấm thẻ màu hoàng kim đưa cho Đình Ngọc.

Khác với linh tạp, tấm thẻ này cũng không phải tiền tệ mà là một thứ để lưu trữ ‘linh’, nếu là ở trước khi trái đất xảy ra dị biến thì tấm thẻ này của bạch du có thể coi là thẻ ngân hành, hay hiện nay còn được gọi là tinh tạp.

Tinh tạp lần lượt phân cấp từ Hắc thiết – Thanh đồng – Bạch ngân – Hoàng kim – Tử kim – Hắc kim.

Những tinh tạp này do ngân hàng lớn nhất hiện nay ban hành, ngân hàng Thiên Kim. Trụ sở chính của Thiên Kim là ở một tòa thành phố ở phương tây xa xôi, thế như hầu như tất cả các thành phố lớn nhỏ còn tồn tại trên thế giới hiện nay đều có chi nhánh của họ.

Tinh tạp Hắc thiết có thể lưu trữ năm triệu trở xuống, Thanh đồng là năm mươi triệu, Bạch ngân là là năm trăm triệu, Hoàng kim là năm tỉ.....cứ thế tính lên.

Thế nhưng tinh tạp cấp bậc Hắc kim không phải ai muốn đều là có thể sở hữu, chỉ có những ai đủ tư cách để Thiên Kim thừa nhận là một khách hàng vô cùng tiềm năng mới có thể sở hữu Hắc kim tạp.

Cho đến hiện nay Hắc kim tạp được Thiên Kim ban hành, được biết đến là không vượt quá mười tấm.

Nhìn thấy tấm thẻ Bạch ngân kia của Bạch Du, vốn đang xuất thần Tống Mục liền tỉnh táo lại, không thèm để ý đến đám người Tưởng Hạo, nhanh chân đi đến bên cạnh Bạch Du.

“ Tiểu huynh đệ, ngươi là muốn ban bố nhiệm vụ sao? Kền Kền thợ săn đoàn chúng ta dù gì cũng là đoàn đội có tiếng, ta.....” Tống Mục đưa tay vỗ ngực, vừa cười vừa nói với Bạch Du.

“ Không tiện, ta là đăng kí làm thợ săn” không chờ Tống Mục nói xong, Bạch Du liền cắt lời.

“ Vậy tiểu huynh đệ đã có đoàn đội chưa, không bằng gia nhập chúng ta....” Tống Mục vẫn là không từ bỏ ý định lôi kéo làm quen.

“ Xin lỗi, ta đã có đoàn đội của mình” Bạch Du một lần nữa cắt lời Tống Mục.

Bị đối phương liên tục cắt lời bản thân, Tống Mục đã là một bụng nửa giận. Thế nhưng sau cùng hắn vẫn là mạnh mẽ kìn nén lại, không có để bản thân phát tác tính khí.

Ngay lúc Tống Mục còn có điều muốn nói, Đình Ngọc đã hoàn thành thủ tục đăng kí cho Bạch Du, nhanh chóng trả lại tinh tạp cho hắn.

“ A, đúng rồi, không biết ngài đã có đoàn đội chưa, để ta thuận tiện nhập số liệu?” Đình Ngọc giống như nhớ ra cái gì, hỏi.

“ Rồi! Thanh Nguyên thợ săn đoàn” Bạch Du hơi mìm cười nói.

“ A, Thanh Nguyên thợ săn đoàn rất tốt nha, họ.....” Đình Ngọc vui vẻ mỉm cười nói.

Không biết vì lí do gì, nhưng lúc Đình Ngọc nhìn thấy Bạch Du cười lại có cảm giác rất ấm áp, giống như đại ca ca nhà bên. Nàng cũng là không nhịn được muốn tiếp tục trò chuyện về Thanh Nguyên thợ săn đoàn, kết qua sau khi nhìn thấy Kền Kền thợ săn đoàn còn ở bên canh, nàng không tự chủ được ngậm miệng lại.

“ Hừ, chúng ta đi!” thấy đối phương nói là gia nhập Thanh Nguyên thợ săn đoàn, Tống Mục đã là khuôn mặt vì nén giận mà trở nên đỏ chót, bạo khởi gân xanh.

Thế nhưng sau cùng Tống Mục vẫn là quay đầu rời đi, không tiếp tục ở lại nơi đây.

“ Ha......ha.....ha.....”

“ Ha.......ha........ha......ha”

Đám người Tưởng Hạo cuối cùng vẫn là không nhịn được cười to, từ lúc bọn hắn thấy đám Tống Mục có ý định tiếp cận lôi kéo Bạch Du là âm thầm cười mỉa mai rồi.

Sau đó lại thấy Bạch Du cho đám người Tống Mục năm lần bảy lượt ăn quả đắng, đám Tưởng Hạo đã là rất hả hê, thế nhưng vẫn cố kìm nén không cười ra tiếng.

Sau cùng lại thấy Tống Mục mặt xanh như đít nhái rời đi, bọn hắn đã là không nhịn được nữa, triệt để bạo phát tâm tình vui sướng.

==========

“ Đội trưởng, chẳng lẽ mọi chuyện cứ như thế bỏ qua?” nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng cười, tên nam tử bên cạnh Tống Mục vẫn là không nhịn được hỏi.

“ Bỏ qua? Ngươi cảm thấy ta là người hiền lành như thế sao? Chẳng qua nơi đây còn là ở trong thành phố mà thôi, không tiện động thủ mà thôi” Tống Mục cười dữ tợn nói.

“ Ý ngài là?” một tên đội viên khác hỏi tiếp.

“ Cứ để bọn hắn cười thỏa thích, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ không cười nổi nữa” Tống Mục hơi quay đầu lại liếc nhìn đám người Tưởng Hạo cùng với Bạch Du, lạnh lùng nói.

“ Đội trưởng, ngài có kế hoạch gì sao? Vẫn là nói ra cho anh em biết, để đến lúc đó mọi người dễ dàng phối hợp...” tên nam tử kia tiếp tục nói.

“ Ta đã liên lạc với Hấp Huyết thợ săn đoàn! Lần sau đám người Tưởng Hạo đó ra ngoài làm nhiệm vụ, cũng chính là ngày chết của bọn chúng” Tống Mục khuôn mặt trở nên dữ tợn.

“ Hấp Huyết thợ săn đoàn vốn tham lam, nếu hợp tác với vọn chúng ta chẳng phải chịu thiệt thòi....” một người trong đoàn không nhịn được hỏi.

“ Ngươi mù sao? Tên thiếu niên mới gia nhập Thanh Nguyên thợ săn đoàn kia nắm giữ một cái tinh tạp cấp Bạch ngân, còn đáng giá hơn tất cả tài sản đám người còn lại cộng vô. Đến lúc đó ta không nói, các ngươi không nói, thì chẳng phải là chúng ta có thể một mình nuốt hết sao, ha....ha....ha....” Tống Mục càng nói, càng trở lên hưng phấn, sau cùng cười lớn thành tiếng.

“ Đội trưởng anh minh, ha.....ha.....ha.....” đám tiểu đệ kia cũng là không nhịn được cười lên.

Đám người Kền Kền thợ săn đoàn mang theo tiếng cười lớn, đi ra khỏi Hiệp hội thợ săn, thân ảnh dần dần biến mất trong đám người đông đúc trên phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK