Bầy giờ trên không trung chỉ còn lại một thân ảnh to lớn. Thân dài hơn hai mươi mét, bề ngang thô to.
Bạch Du có thể nhìn thấy rõ ràng những tấm vảy chỉnh tề mà đen bóng, được sắp xếp cẩn thận và tỉ mỉ.
Ngay khi có ánh sáng chiếu lên thân thể này đều bị vảy rắn cho hấp thu đi. Nếu là ban ngày thì không quá rõ rệt, nhưng nếu là ban đêm chắc chắn rằng ánh trăng không thể nào dừng lại trên người nó một giây đồng hồ nào.
Nếu không phải Bạch Du vẫn cảm nhận được sự liên kết giữa bản thân và thân ảnh trước mặt, thì có đánh chết hắn cũng không tin đây là tiểu hắc.
Thế nhưng không muốn tin cũng không được, Bạch Du có thể cảm nhận sự hiện diện trước mặt quan trọng với hắn nhường nào.
Tiểu hắc dần dần mở mắt, lần này Bạch Du đã có thể xác nhận rõ ràng, đầy chắc chắn là tiểu hắc.
Ánh mắt màu đỏ tươi túc sát và thị huyết, thế nhưng bên trong lại mang theo một tia ngây ngô lẫn khờ dại.
Bạch Du vẫn một mực nhìn thân ảnh trước mặt, không thể dời đi ánh mắt. Hắn có rất nhiều điều không hiểu, ví dụ như tại sao tiểu hắc lại lâm vào hôn mê, tại sao cái hắc kén nhỏ như thế lại chữa được thân hình to lớn thế này...
Thế nhưng Bạch Du cũng không đi hỏi những thứ này, hắn bước lên phía trước đưa tay vuốt ve đầu tiểu hắc.
Bạch Du vẫn làm những hành động mà hắn hay làm, như để nói rằng: dù có thay đổi thì tiểu hắc vẫn chỉ là tiểu hắc.
Tiểu hắc thấy hành động của Bạch Du, cũng không tránh né. Nó nhìn con người trước mặt, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Cuối cùng tiểu hắc cũng không nhịn được, nó nghiêng đầu sang một bên. Nói với Bạch Du một câu, mà suýt nữa làm hắn sặc một ngụm nước bọt.
“ Chủ nhân, ta chỉ mới ngủ một giấc, tại sai ngươi lại trở lên nhỏ đi nha?” tiểu hắc ngây ngô hỏi.
“ Cái từ ‘nhỏ đi’ này có rất nhiều nghĩa đó, từ sau ngươi tốt nhất là đừng hỏi” Bạch Du sạm mặt lại, nói.
“ Oh, ta biết rồi” tiểu hắc cái hiểu cái không trả lời.
“ Với lại không phải ta nhỏ.....Khục, biến nhỏ lại. Mà là người đã trở lên to lớn hơn” Bạch Du vừa nói vừa chỉ chỉ tiểu hắc.
“ Thật sao?” tiểu hắc bắt đầu đánh giá cơ thể của chính nó.
Tiểu hắc nhìn tới, nhìn lui, nhìn xuôi, nhìn ngược. Bạch Du thật sự không nhịn được nữa, ngay lực hắn đừng mở miệng nói chuyện, tiểu hắc liền ngẩng đầu lên.
“ Chủ nhân, ta đã mạnh hơn. Từ giờ ta sẽ bảo vệ ngươi....” tiểu hắc nghiêm túc nói.
“ Được được, để ta xem ngươi đã mạnh đến mức nào” Bạch Du bắt đầu cảm nhận cảnh giới của tiểu hắc.
Thế nhưng lần cảm nhận này lại làm cho Bạch Du giật cả mình. Bởi vì khi tức của tiểu hắc mạnh hơn qua nhiều so với dĩ vãng.
“ Ngươi đã đạt đến nhị phẩm viên mãn?” Bạch Du không thể tin hỏi.
“ Đúng vậy. Ta có cảm giác vẫn có thể tiếp tục mạnh lên, thế nhưng giống như có thứ gì đó cản ta lại, làm cho ta không thể tiếp tục đột phá” đầu rắn của tiểu hắc gật một cái, sau đó lại nghiêng sang một bên suy nghĩ nói.
Lần này đến lượt Bạch Du im lặng, hắn đưa tay ngãi đầu sắc mặt xấu hổ. Hắn biến rõ nguyên nhân tiểu hắc không thể đột phá, thế nhưng không dám nói.
Bởi vì Bạch Du vẫn chỉ là nhị phẩm Ngự thú sử, thế lên tiểu hắc không thể đột phá lên tam phẩm lên.
Thế nhưng chuyện này làm sao để cho bạch Du nói ra đây, rất mất mặt đó. Làm chủ nhân, thế nhưng bởi vì cảnh giới quá thấp lên linh thú của bản thân lại bị giới hạn không thể đội phá.
Bạch Du cũng cảm thấy nhục thay cho bản thân. Hắn không dám dừng lại ở đề tài này quá lâu.
Bạch Du vội vàng dời đi sự chú ý, hỏi tiểu hắc những chuyện xảy ra khi hắn đang độ kiếp, cũng như chuyện xảy ra vừa nãy.
Mà tiểu hắc cũng không dấu diếm, nói đúng hơn là nó cũng không biết dấu diếm. Tiểu hắc bắt đầu kể cho Bạch Du tất cả những chuyện đã xảy ra.
Chớp mắt đã ba tiếng đồng hồ trôi qua, mà mọi chuyện cũng dần dần sáng tỏ.
“ Nói vậy là cùng lúc ta chữa thương, ngươi cũng lâm vào ngủ say.....” Bạch Du nhíu mày hỏi.
“ Vâng. Lúc nãy ta cũng mới là tỉnh dậy, chuyện trước đó ta cũng không biết” tiểu hắc thật thà nói.
Nghe vậy Bạch Du lại bắt đầu lâm vào trầm tư, mọi chuyện xảy ra không có đầu đuôi làm hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
“ Đúng rồi, cành ô liu vừa nãy mà ngươi hấp thu đã đi đâu” Bạch Du như nghĩ ra cái gì, quay đầu lại hỏi.
“ Nó là cái gì? Là thứ vừa này giúp ta đột phá sao?” tiểu hắc ngơ ngác hỏi.
“ Ách....có thể nói như thế đi” Bạch Du bất ngờ nói.
Nói thật Bạch Du cũng không biết cành ô liu có tác dụng gì với tiểu hắc, thế nhưng theo cách tiểu hắc trả lời thì có lẽ thứ giúp tiểu hắc mạnh lên chính là cành ô liu.
“ Thế cành ô liu đó hiện giờ ở đâu?” Bạch Du lại bắt đầu hỏi.
“ Ở đâu? Hình như vẫn ở trong cơ thể ta, còn vị trí xác định ta cũng không biết?” tiểu hắc tự hỏi một lúc, sau đó không xác định nói.
“ Vẫn trong cơ thể ngươi? Thế chúng ta làm sao trở về bây giờ....” Bạch Du sắc mặt khó xem nói.
“ Trở về?” tiểu hắc ngu ngơ hỏi.
Bạch Du bắt đầu kể cho tiểu hắc đầu đuôi câu chuyện, cũng kể cho nó nghe về vết nứt không gian.
Sau khi nghe Bạch Du phân trần, tiểu hắc cũng đã hiểu rõ tình hình hiện tại. Thế nhưng nó cũng không lo lắng như Bạch Du.
“ Vết nứt không gian? Chuyện này không phải rất đơn giản nha” tiểu hắc nói.
Thanh âm vừa rơi xuống, tiểu hắc nâng đuôi lên đập mạnh xuống mặt đất. Bụi đất bốc lên, không gian tạo thành gợn sóng sau đó bắt đầu vỡ ra.
Chỉ trong chớp mắt, một đạo môn hộ hình tròn xuất hiên trước mắt Bạch Du cũng tiểu hắc.
Vết nứt vẫn một mực xoay tròn, không gian rung động vẫn chưa dừng lại. Bạch Du ngưng mắt nhìn mọi chuyện trước mắt, sắc mặt không thể tin.
“ Cái này....cái này....” Bạch Du không thể tin nói.
“ Sau khi dung nhập cái thứ mà chủ nhân nói là cành ô liu, ta liền có thể tạo ra không gian liên kết ở đây với thế giới bên ngoài cũng như ngược lại” tiểu hắc nói.
“ Thật???” Bạch Du vẫn chưa hề tin tưởng nói.
“ Thật, không những thế sau này chỉ cần muốn ta có thể ở bất cứ đâu mở ra vết nứt này. Thế nhưng mỗi một nửa tháng mới có thể mở ra được một lần” tiểu hắc tiếp tục trả lời.
Bạch Du chăm chú nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian trước mặt, cuối cùng hắn hít sâu vào một hơi, nói: “Đi”
Bạch Du cùng tiểu hắc nối đuôi nhau đi vào vết nứt không gian, sau khi hai bóng ngươi biến mất vết nứt không gian cũng hoàn toàn khép lại.
Mà ngay khi một người một thú biến mất, không gian lại xảy ra biến hóa. Bức tượng Athena vốn vẫn luôn yên lặng, giờ đây lại tỏa ra một loại ánh sáng dịu nhẹ.
Ánh sáng thiêng liêng mà thần thánh, bao khỏa toàn thân của bức tượng. Sau đó ánh sáng bắt đầu thu lại, thế nhưng không hoàn toàn biến mất mà là ngưng kết thành một bóng người yểu điệu.
Thân mang giáp nhẹ, tay phải cầm giáo tay trái cầm khiên. Sau lưng đeo trường cung cùng ống tên, khuôn mặt đã bị ánh sáng che lại hoàn toàn không thấy rõ.
Thông qua thân hình có thể thấy được, quang ảnh này rõ ràng là một nữ tử.
“ Nhân loại, ngươi còn quá nhỏ yếu ta chỉ có thể cho ngươi những thứ đó. Chờ ngày ngươi có đủ lực lượng cường đại, chân tướng sẽ được phơi bày” quang ảnh nỉ non nói, thanh âm trong trẻo và êm tai.