Thế nhưng ai biết được cơn giận của nó vừa hạ xuống một ít, nó lại đánh hơi được khí tức của nhân loại.
Ngọc Hàn Ma Hổ cái nhanh chóng dùng phương thức của bọn chúng thông tri cho Ngọc Hàn Ma Hổ đực.
Cũng không biết đám người Liễu Nhược Y không may, hay ông trời có tình sắp xếp như thế, vậy mà cho bọn hắn đi đến đây đúng lúc như vậy.
Nhất là Bạo Thanh, đây đã là lần thứ hai trong lúc hắn thi hành nhiệm vụ mà bị linh thú hoang dã thò một chân chen ngang rồi, mà lần nào kẻ ăn thiệt thòi cũng là hắn.
“ Chúng ta không phải là đối thủ của bọn nó, không nên ham chiến, nhanh tìm cơ hội rút đi” Liễu Nhược Y phân phó nói.
Sau khi dứt lời, Liễu Nhược Y cũng đã kích phát linh văn triệu hồi ra linh thú, linh thú của nàng là một con thanh điệp to lớn.
Thanh điệp thân dài chưa đến nửa mét, thế nhưng cánh bướm duỗi ra lại có thể nhẹ nhõm che khuất đi toàn bộ thân ảnh Liễu Nhược Y.
“ Là Tam Thanh Huyễn Điệp! Không ngờ thời gian mới trôi qua chưa bao lâu, Tam Thanh Huyễn Điệp của cô chủ đã là tứ phẩm cao giai....” Bạo Lam ngạc nhiên nói
“ Bớt ở đó nói nhảm, nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây” Liễu Nhược Y một bộ sắc mặt lạnh lùng nói.
Bạo Thanh thấy hai người kia không quan tình trạng của bản thân, mặc hắn sống chết, cũng là hơi biến sắc. Thế nhưng hắn cũng không có từ bỏ chống lại, triệu hồi ra Tứ Thủ Hỏa Hầu của hắn.
Có vẻ như dạo thời gian gần đây thực lực của Bạo Thanh cũng là tiến triển không nhỏ, khí tức trên thân Tứ Thủ Hỏa Hầu phát ra lại là tứ phẩm sơ giai.
Liễu Nhược Y không có ý định để cho Ngọc Hàn Ma Hổ có cơ hội ra tay trước, Tam Thanh Huyễn Điệp bắt đầu phát ra một loại âm thanh kì quái, nhưng lại mang theo một loại vận luật êm dịu.
< Linh Hồn Xoa Dịu >
Ngọc Hàn Ma Hổ cái vốn là đang nhìn chằm chằm ba tên nhân loại này, thấy Tam Thanh Huyễn Điệp có dấu hiệu ra tay cũng là nhanh chóng cảnh giác lên.
Thế nhưng đợi một lúc nó vẫn là không thấy Tam Thanh Huyễn Điệp đánh tới, mà ngược lại không biết vì lý do gì Ngọc Hàn Ma Hổ cái bắt đầu cảm thấy đám nhân loại trước mắt này cũng không đáng ghét như vậy, thậm trí nó còn sinh ra một tia thiện ý.
Ngọc Hàn Ma Hổ cái cố gắng huy động đầu lâu, muốn đưa cảm giác này hoàn toàn loại bỏ. Nhưng mà cho dù nó có làm gì thì cũng hoàn toàn vô dụng, sự phẫn nộ trong lòng từ từ lắng lại.
“ Chúng ta chặn lại Ngọc Hàn Ma Hổ đực” Bạo Lam thấy Ngọc Hàn Ma Hổ cái đã bị kiềm chế, quay qua nói với Bạo Thanh.
“ Được” Bạo Thanh kìm nén đau đớn từ vai cùng đấu gối truyền đến, gian nan gật đầu.
Thiết Cốt Thú cùng Tứ Thủ Hỏa Hầu bắt đầu vây công con Ngọc Hàn Ma Hổ đực. Nói đúng hơn thì chỉ là cầm chân đối phương, bởi vì dù hợp sức hai bọn nó vẫn không phải là đối thủ của Ngọc Hàn Ma Hổ.
Trên thân thể của Thiết Cốt Thú xảy ra dị biến, bạch cốt từ trong cơ thể đâm xuyên qua làn da, tạo thành những thanh gai nhọn bao bọc lại cơ thể, giống như bộ lông một con nhím vậy.
Thiết cốt thú bắt đầu dùng thân thể như vũ khí, mạnh mẽ va vào người Ngọc Hàn Ma Hổ đực. Thế nhưng cũng không đủ làm Ngọc Hàn Ma Hổ đực bị thương, cùng lắm chỉ có thể tính là bị trầy tí da, rơi tí huyết.
Tứ Thủ Hỏa Hầu cũng không chịu yếu thế, hỏa diễm trên người nó dâng trào mà lên, ngưng tụ thành hơn ba mươi quả cầu lửa. Bán kính mỗi hỏa cầu lên đến gần nửa mét, Tứ Thủ Hỏa Hầu dùng hỏa cầu giống như đạn pháo, không ngừng hướng về Ngọc Hàn Ma Hổ oanh tạc.
Ngọc Hàn Ma Hổ không muốn cận thân bác đấu với Thiết Cốt Thú, tuy rằng Thiết Cốt Thú không thể làm nó bị thương, thế nhưng vẫn là vô cùng phiền phức, nó huy động thân thể né tránh gai nhọn trên người đối phương.
Ai biết Ngọc Hàn Ma Hổ vừa nhảy mạnh thân thể sang một bên, còn chưa kịp đáp xuống đất đã thấy mấy chục đoàn hỏa cầu như hoa lê đái vũ phun trào, không ngừng từ phía bên phải nó đánh tới.
Hỏa cầu đánh tới quá bất ngờ, Ngọc Hàn Ma Hổ chỉ kịp kêu gọi ra một lớp hàn băng bao bọc cơ thể. Thế nhưng do quá vội vàng, lớp băng vẫn là quá mỏng manh, chỉ có thể chặn lại số ít hỏa cầu, thân thể bị đánh cho không ngừng lùi về phía sau.
“ Tưởng ngũ phẩm linh thú đáng sợ như thế nào, bất quá cũng là như thế....” thấy linh thú của bản thân có thể đánh cho Ngọc Hàn Ma Hổ liên tiếp bại lui, Bạo Thanh cũng là khóe môi hơi nhếch.
Rống ~~ Rống ~~
Thế nhưng còn chưa kịp để Bạo Thanh nói hết câu, lấy Ngọc Hàn Ma Hổ đực làm trung tâm, địa hình xung quanh nhanh chóng bị phủ lên một tầng sương lạnh.
Từ cây cối đến mặt đất, đều đã bị một tầng băng tuyết bịt kín, thậm chí có những con linh cầm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn còn duy trì tư thế giương cánh chuẩn bị bay lượn đã bị biến thành băng điêu.
“ Không tốt, là < Băng Thiên Tuyết Địa >.....” Bạo Lam sắt mặt tái xanh, lắp bắp nói.
Gào ~~ Gào ~~
Ngọc Hàn Ma Hổ cái vốn đã bị Tam Thanh Huyễn Điệp của Liễu Nhược Y xoa dịu được một phần tâm tình, chỉ cần cho nàng thêm chút thời gian, có khả năng Ngọc Hàn Ma Hổ cái còn cái bọn hắn là bằng hữu.
Ai biết < Băng Thiên Tuyết Địa > vừa mới xuất hiện, Ngọc Hàn Ma Hổ cái cũng là tỉnh táo lại, giận dữ gầm lên.
< Băng Thiên Tuyết Địa > xuất hiện, cũng làm cho linh thú hệ hỏa như Tứ Thủ Hỏa Hầu bị áp chế gắt gao, ngọn lửa trên người đã hoàn toàn biến mất, thậm chí Bạo Thanh đã cảm nhận được sự uể oải của Tứ Thủ Hỏa Hầu.
Thiết Cốt Thú tuy rằng không bị áp chế nhiều như Tứ Thủ Hỏa Hầu, thế nhưng thân thể cũng là đã có chút phát run, thân thể bị một tầng tuyết mỏng phủ lên.
“ Không thể ở lại đây, nhanh đi....” nói xong Liễu Nhược Y cũng không để ý đến hai tên gia thần, mà ra lệnh cho Tam Thanh Huyễn Điệp chạy trốn.
Tam Thanh Huyễn Điệp dừng lại đằng sau Liễu Nhược Y, những cái chân nhỏ khéo léo giữ lấy vùng eo thon của nàng.
Liễu Nhược Y vốn đã vô cùng lãnh diễm, xinh đẹp. Nay lại có điệp vũ gia thân, mĩ lệ giống như tiên tử hạ phàm, cánh bướm hơi vỗ, Liễu Nhược Y lấy một loại tư thế yểu điệu bay lên không trung.
Thấy nhân loại nhỏ bé này có ý định chạy trốn, Ngọc Hàn Ma Hổ cái thẹn quá hóa giận, hai chân sau lấy đà nhảy mạnh lên không trung.
Hổ trảo mang theo hàn băng rét lạnh, phá vỡ không gian đánh về phía trên cao Liễu Nhược Y.
Liễu Nhược Y dù gì cũng chỉ là được linh thú mang theo phi hành, cũng không phải thật sự mọc ra cánh. Độ linh hoạt không đủ, dễ dàng bị hổ trảo đánh trúng.
Ngay lúc hổ trảo sắp xé đôi thân thể Liễu Nhược Y ra, trên thân nàng dâng lên một đạo ánh sáng màu lam.
Lam quang nhanh chóng ngưng tụ thành một kiện áo giáo, bao bọc lại thân thể Liễu Nhược Y.
Thế nhưng lam khải cũng chỉ là chịu đựng được trong giây lát, sau đó bị hổ trảo đánh nát tan. Nhưng sau cũng hổ trảo cũng đã là tiêu hao quá nhiều lực đạo, chỉ để lại trên bụng Liễu Nhược Y một đạo vết thương sâu thấy bạch cốt, chứ chưa thể ngay lập tức lấy mạng nàng.
Liễu Nhược Y nhịn đau không phát ra tiếng, chỉ cắn răng ra lệnh cho Tam Thanh Huyễn Điệp tiếp tục gia tăng độ cao.
Thấy không giữ được Liễu Nhược Y, hai con Ngọc Hàn Ma Hổ chuyển sang vây công Bạo Thanh cũng Bạo Lam. Vốn chỉ có một con Ngọc Hàn Ma Hổ đã là tình thế hạ phong, nay bị hai con vây công chắc chắn là lành ít giữ nhiều.
==========
“ Người xác định trước mặt là một tòa thành thị?” Bạch Du nhìn cảnh tượng trước mặt, bán tín bán nghi nói.
“ Đúng nha, nếu không thì con người với nhà cửa sao lại ở chỗ này” Tưởng Hạo gần như câm lặng, không biết nói gì.
Cũng không trách Bạch Du, dù gì tòa thành thị này khác quá xa thành phố Phong Diệp khi xưa hắn ở.
Diện tích thành phố Thiên Hi gần như rộng gấp ba thành phố Phong Diệp, cho dù Bạch Du đứng ở trên cao, cũng không thể nào thấy được toàn cảnh thành phố. Ở đây cũng không có phân chia giai cấp, người dân có thể thỏa thích đi cả thành phố.
Thành phố Thiên Hi cũng không có những bức tường thành lớn để ngăn cản linh thú xâm nhập giống như ở Phong Diệp. Vùng nội thành dòng người tấp nập, những ngôi nhà cao ốc san sát.
Đứng từ trên cao còn có thể thấy được các loại phương tiện đang lưu thông trên đường phố. Vùng ngoại thành được sử dụng giống như những nông điền và nông trại, chuyên trồng trọt các lại rau củ cũng như chăn nuôi gia súc, gia cầm.
Nơi tiếp giáp giữa vùng ngoại thành và ngoài hoang dã đều có các Ngự thú sử ngày ngày đi tuần, để đảm bảo về mặt an toàn cho thành phố.
Phía đông thành phố Thiên Hi là một vùng núi dốc đứng, xuyên thủng qua tầng mây. Có thể coi là một đạo rào chắn bảo vệ thành phố mà thiên nhiên ban tặng.
Phía bắc cùng phía đông đều bị rừng cây bao phủ, không nhìn thấy điểm cuối. Tuy rằng vì là rừng rậm nên có rất nhiều linh thú hoang dã cư ngụ, luôn mang theo nguy hiểm tiềm tàng, thế nhưng tài nguyên nó mang đến lại vô cùng to lớn.
Phía nam của thành phố Thiên Hi là một vùng bình nguyên rộng lớn, ở đó có một dòng đại hà chảy xiết được gọi là Phiêu Hương.
Bởi không viết vì lí do gì, lưu vực ở vùng sông này lại mang theo một loại hương thơm ngào ngạt, lan tỏa ra phạm vi rất xa, thường xuyên thu hút các lại bướm đêm hay ong mật nghỉ lại quanh đó.
Điều làm Bạch Du bất ngờ là, vùng bình nguyên gần thành phố Thiên Hi này lại là một linh địa, mà đại lượng linh thú sinh sống trong đó lại là Thanh Man Ngưu.
==========