Đập vào tầm mắt nơi xa săm là một khu rừng rậm rập, che giấu bên trong nó chính là sự hoang sơ kì bí, cũng không kém phần nguy hiểm.
Một tên thiếu niên thảnh thơi ngồi hóng gió trên tàng cây, trên tay phải còn đang cầm một quả táo bị cắn dở.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần dài che đến mắt cá chân, bên dưới còn đi một đôi dép lê đã phai màu.
Cách ăn mặc tuy mang theo một tia cẩu thả, nhưng lại bị khí chất tuất dật, tiêu diêu tự tại của hắn che giấu một cách hoàn hảo.
Thiếu niên sở hữu một khuôn mặt chỉ có thể tính là phổ thông, nếu ném vào trong đoàn người đông đúc thì cũng không gây nên chú ý.
Thế nhưng hắn lại sở hữu một đôi mắt đen thâm thúy, bên trong giống như ẩn nấp đi một cái hố đen, làm cho người nhìn không tự chủ được lún sâu trong đó.
Nhưng mà nếu nhìn kĩ lại, sẽ nhận ra sâu bên trong con ngươi lại che giấu đi sự tang thương và cô độc. Hắn như một con độc lang cơ quạnh, ngửa đầu gào thét với ánh trăng.
Kẻ này không ai khác chính là Bạch Du, từ lúc hắn rời thành phố Phong Diệp cho đến bây giờ đã trôi qua ba tháng.
Bạch Du cũng không biết chính xác con đường để đi đến những thành phố khác, hắn chỉ biết phía tây tập hợp rất nhiều thành phố lớn, vậy nên Bạch Du không thể làm gì khác hơn là cứ dựa theo phía tây đi đến.
Có thể nói Bạch Du rất may mắn, một đường không đụng vô linh địa cấp bầy đàn hay bộ lạc nào. Nếu không cho dù có mười cái mạng, hắn cũng không đủ xài.
“ Không ngờ tên Tần Nguyên này cũng là một kẻ mọt sách, bên trong nhẫn trữ vật thế mà chứa nhiều loại điển tịch như thế, đến là giúp ta không ít bận bịu” Bạch Du một tay cầm quả táo đưa lên miệng cắn, tay còn lại cầm một quyển sách chăm chú đọc.
Trong lúc giao thủ với đám người Tần gia, Bạch Du đã là một bụng nghi hoặc. Vì cái gì mỗi người bọn họ chỉ triệu hồi một con linh thú ra chiến đấu.
Theo lí thuyết tam phẩm Ngự thú sử có đến ba con linh thú, thế nhưng Tần Thiên cùng Tần Thanh Mang chỉ triệu hồi ra một con tham chiến. Nếu lúc đó hai người bọn hắn, một người triệu hồi ra ba con linh thú Bạch Du chưa chắn đã có thể đồ diệt cả gia tộc bọn hắn.
Mãi đến sau khi đọc hết những quyển sách Tần Nguyên để lại này, Bạch Du mới biết được không phải Ngự thú sử nào cũng có thể triệu hồi nhiều linh thú ra chiến đấu.
Bình thường Ngự thú sử chỉ có thể triệu hồi ra một con linh thú để tham chiến, nếu cưỡng ép triệu hồi hai con một lúc, chẳng những không thành công mà còn có thể bị linh hồn phản phệ.
Chỉ có khi Ngự thú sử trở lên mạnh hơn, linh hồn cũng càng thêm cường đại thì mới có thể triệu hồi một lúc nhiều con linh thú.
Chỉ có một số ít thiên tài, từ khi sinh ra linh hồn đã vô cùng cường đại mới có thể duy trì một lúc hai con linh thú chiến đấu.
Theo thông thường mà nói, chỉ có đạt đến ngũ phẩm Ngự thú sử mới có thể triệu hồi ra một lúc hai con linh thú. Thế nên nhân loại vẫn xem ngũ phẩm chính là một đạo khảm lớn và nó cũng đã chôn vùi rất nhiều nhân tài.
Còn về phần tại sao Bạch Du lại có thể triệu hồi một lúc hai con linh thú, thì đến tự bản thân hắn cũng không biết.
Theo như sách nói, thì cho dù những kẻ sinh ra linh hồn đã cường đại, thì một lúc triệu hồi hai con linh thú vẫn là cảm thấy áp lực rất lớn lên linh hồn.
Thế nhưng Bạch Du lại triệu hồi Tiểu Hắc cùng Thanh Man vô cùng tự nhiên, không có một tia áp lực.
Xì ~~ Xì ~~
Ngay lúc Bạch Du đang còn mải mê trầm tư, một thanh âm truyền thẳng đến thức hải, làm hắn từ trong suy nghĩ tỉnh lại.
Bạch Du nhìn xuống gốc cây, một con rắn khổng lồ đang xoay quanh ở dưới. Chiều dài lên tới hơn năm mươi mét, bề ngang còn to hơn hai cái bắp đùi Bạch Du cộng lại rất nhiều, vảy rắn toàn thân đen bóng, mang đến cho người nhìn một loại mĩ cảm lạ thường.
Hắc xà phun ra nuốt vào xà tín, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Du như đang ra hiệu điều gì đó.
“ Tiểu Hắc, ngươi nói là ở gần đây có dấu vết nhân loại hiển hiện?” thấy đại xà, Bạch Du không những không sợ mà còn mỉm cười nói.
Hắc xà giống như nghe hiểu Bạch Du, gật đầu xác nhận. Con rắn này cũng chính là Tiểu Hắc, ba tháng qua ở trong hoang dã cũng không phải là phí công.
Tuy rằng còn chưa tìm đủ tài liệu cho Tiểu Hắc cùng Thanh Man tiến hóa, thế nhưng cũng thu được rất nhiều tài nguyên quý hiếm.
Cộng với gia tài mà Bạch Du lấy được từ chỗ đám người Tần gia, dùng chúng nó nuôi dưỡng Thanh Man cùng Tiểu Hắc. Làm cho thực lực bọn chúng tăng trưởng không ít, đặc biệt là Thanh Man, thế mà lại đạt đến nhị phẩm đỉnh phong, làm Bạch Du vô cùng bất ngờ.
Bình thường linh thú là không có đỉnh phong cái khái niệm này, chứ đừng nói đến linh thú cấp thấp như Thanh Man Ngưu Vương. Thanh Man có để đột phá đến đỉnh phong, Bạch Du đúng là đều quy công cho huyết mạch của nó.
“ Đi, đưa ta đi tìm bọn hắn” Bạch Du từ trên nhánh cây nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất nói.
Tiểu Hắc gật đầu, thân thể dần dần thu nhỏ, trong nháy mắt nó đã biến thành một chỉ tiểu xà dài chưa đến nửa mét. Nó nhanh chóng di chuyển đến trên vai Bạch Du, nằm nhoài trên đó, sau đó ra hiệu hắn đi về một phương hướng.
“ Ngươi nha, từ khi học được cái chiêu này. Không leo lên vai thì cũng là lên đầu ta nằm” Bạch Du cưng chiều đưa tay sờ đầu Tiểu Hắc, sau đó hướng về phương hướng nó chỉ đi đến.
==========
Trong rừng rậm, hơn mười bóng người nhanh chóng chạy về phía trước. Cây cối sau lưng bọn hắn liên tiếp bị đánh đổ, giống như có thứ gì đó rất khủng khiếp đuổi theo đằng sau.
Những người này đều mang trên mình thương thế không đồng nhất, nhưng hầu hết vết thương đều có dấu hiệu của thú trảo xé mở.
Dẫn đầu đoàn người là một tên nam tử, tuổi tầm ba mươi trái phải. Khuôn mặt rất anh tuấn, lại mang theo một luồng sát phạt chi ý của cường giả, đúng là mẫu người trong mộng của các thiếu nữ.
Trên ngực nam tử này đã là một mảng đỏ tươi, quần áo bị đánh nát. Bên trên có vết thương giống như bị thú trảo xé rách, máu tươi vẫn đang ở liên tục chảy ra.
“ Đội trưởng, thứ đằng sau vẫn một mực đuổi theo, nếu cứ duy trì tốc độ này thì không ra bao lâu chúng ta sẽ bị xé nát dưới nanh vuốt của nó” một tên nam tử gầy gò chạy ở gần trước nhất, mở miệng nói với thanh niên đứng đầu.
“ Ngươi tưởng lão tử mù sao? Thế nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì, tên đó thực lực ít nhất đều là tứ phẩm linh thú, tất cả chúng ta gộp lại cũng không đủ làm xước bộ lông của nó” Tưởng Hạo nghe được tên nam tử gầy gò nói, liền là giận dữ mở miệng quát mắng.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, không ai sẽ tin tưởng một một tên mang theo khí chất nhã nhặn, lại là nói chuyện lưu manh như thế.
“ Hay là....chúng ta mang trứng trả lại cho nó đi?” nam tử gầy gò đưa ra ý kiến.
“ Mộc đầu, ngươi là bị ngu sao? Nếu bây giờ giao trứng ra, không còn vật gì có thể làm thứ đằng sau kia cố kị một hai, chúng ta còn có thể sống sót được sao?” người trung niên chạy phía bên phải Tưởng Hạo nói.
“ Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong? Thế giờ chẳng lẽ cứ như vậy chịu chết à?” Mộc đầu cũng là có chút tính khí, không nhịn được nữa quát lên.
“ Các ngươi câm mồm, tất cả gô cổ cho lão tử chạy nhanh lên. Để tên kia đuổi kịp.....” Tưởng Hạo quát.
Thế nhưng Tưởng Hạo còn chưa dứt lời, một thân cây thô tráng hơn mười người ôm không hết từ phía sau bay lên.
Rầm ~~ Rầm ~~
Quỹ đạo giống như đã tính toán tốt, thân cây chính xác rơi xuống phía trước đám người đang chạy chưa đến hai mươi mét.
“ Thấy bà rồi....nhanh tránh.....nhanh tránh.....” Tưởng Hạo thấy đường đi bị chặn vội vàng hô hoán.
Tưởng Hạo dùng hết sức bình sinh không muốn bản thân tiếp tục hướng về phía trước chạy đi, ngay khi chỉ còn cách thân cây chưa đến một mét, hắn thuận lợi dừng lại được thân thể.
Vốn đã là an toàn, thế nhưng Mộc đầu chạy ngay đằng sau có vẻ như là vấp phải cục đá. Không khống chế được thăng bằng, một trận lảo đảo tông thẳng vô Tưởng Hạo.
Bang ~~ Bang ~~
Tưởng Hạo không kịp đề phòng, bị quán tính từ Mộc đầu truyền đến, thân thể về phía trước một lao. Khuôn mặt không có một tia huyền niệm, va thẳng vô thân cây.
Một thanh âm vang dội từ chỗ tiếp xúc truyền ra, khuôn mặt Tưởng Hạo cũng là xưng đỏ lên.
“ Ai da, khuôn mặt đẹp trai của ta, các ngươi nói ta làm sao còn có mặt mũi đi phao muội tử đây” Tưởng Hạo đưa tay vuốt ve khuôn mặt, đã là có vài chỗ xưng phồng lên, một dòng máu tươi từ lỗ mũi chảy ra.
“ Đội trưởng, ngươi đừng có ở đó tự luyến nữa, nếu còn không chạy chúng ta sẽ chết nha” tên trung niên vừa nãy đấu khẩu với Mộc đầu nói.
“ Đầu heo nói đúng đấy đội trưởng, vừa nãy bị tên kia cào một phát như thế nào không thấy ngươi la hét một câu. Bây giờ không phải cũng chỉ là bị chảy một tí máu mũi thôi sao, nếu.....” Mộc đầu vội vàng phụ họa.
“ Ngươi nói ai đầu heo? Ta là Đại.....” Đại Ngưu còn chưa nói xong, đằng sau lưng đã là truyền ra tiếng kêu sợ hãi.
Không biết từ lúc nào đằng sau bọn hắn đã xuất hiện một con linh thú hổ tộc to lớn.
Thân cao hơn mười mét, bốn chân thô to như cột trụ, sau lưng sinh hai cánh. Màu lông đen tuyền, lại xen lẫn những đạo hoa văn màu trắng bạc, ẩn ẩn có lam quang thoáng hiện, trông vô cùng uy vũ.
Nó đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vô đám người, chân trước nhẹ nhàng giơ lên. Có thể thấy được trên đó có lam quang hội tụ, băng sương dần dần được hình thành.
“ Tên này đánh thật rồi, hết.....thế là hết.....chỉ tiếc những em gái xinh đẹp còn đang chờ ta âu yếm sẽ rất đau lòng nha...” Tưởng Hạo than trời trách đất nói.
Hổ trảo từ trên trời đánh xuống, băng sương trùng thiên mà lên. Đám người có thể cảm nhận được rõ ràng, nhiệt độ xung quanh đang ở nhanh chóng hạ xuống.
==========
Như đã hứa, hôm nay chủ nhật nên ta bạo chương cho các đạo hữu.
Định bạo ba chương, nhưng bận quá không có thời gian. Nên ta đành viết chương này dài hơn gấp rưỡi, thêm với một chương nữa, miễn cưỡng có thể coi là gần ba chương đi.
Đây là truyện đầu tay của ta, vốn từ ngữ cũng không nhiều. Nhiều khi chỉ có thể dùng văn chương thể loại tu tiên cổ đại trộn lẫn một chút với hiện đại. Nếu mọi người cảm thấy khó chịu, có thể cmt để ta rút kinh nghiệm.
Cảm ơn đã dành chút thời gian đọc hết những dòng này. Cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!