Đã không nổi nóng mất kiểm soát thì thôi, thế mà nói đánh là đánh. Không kịp chuẩn bị, Tần Nguyên nhanh chóng lâm vào tình thế hạ phong.
Thế nhưng cứ mỗi lần Bạch Du sắp đánh trúng Tần Nguyên, thì một mũi tên từ phương xa lại đánh tới, buộc hắn phải thu kiếm né tránh.
Đừng nhìn vừa rồi Bạch Du đỡ một tiễn mà toàn thân trở ra, đó là nhờ kiện áo giáp mà Bạch Du tìm được trong nhẫn trữ vật của tên dong binh có ý định đánh lén hắn khi vừa mới từ tàn tích đi ra.
Phẩm cấp cũng chỉ có nhị phẩm sơ giai, vừa nãy tuy rằng đã đỡ được một tiễn. Thế nhưng nơi bị đánh trúng đã là lõm vào, hầu như sắp bị đánh thủng.
Nói cách khác nếu bị mũi tên thứ hai đánh vô cùng một chỗ, Bạch Du chắc chắn sẽ bị thương.
Tất nhiên nếu Bạch Du vẫn cố chống chịu một hai mũi tên cũng không vấn đề gì, bởi vì Tần Hoắc còn chưa đạt đến cấp độ có thể bắn cung tinh chuẩn như thế.
Thế nhưng áo giáp bị tổn thương là điều tất nhiên, mà đây cũng là kiện áo giáp duy nhất mà Bạch Du có, chưa đến lúc quyết định hắn chắc chắn sẽ không đánh đổi.
Kiếm pháp của Bạch Du càng ngày càng trở lên lăng lệ, quyết tuyệt. Nếu ban đầu thế công của hắn giống như một con sông chảy xiết, thì giờ đây lại giống một cơn sóng biển bạo nộ.
Bạch Du càng đánh càng hăng, thì tình huống của Tần Nguyên càng ngày càng không ổn.
Ban đầu vì có Tần Hoắc từ xa yểm trợ, thế nên hắn vẫn một mực có thể bình yên vô sự. Thế nhưng thế tấn công của Bạch Du thay đổi quá đột ngột, làm hắn không kịp ứng phó, trên người bắt đầu xuất hiện vết thương.
Tần Hoắc thấy Tần Nguyên bắt đầu thất thế, không dám có gì giữ lại. Nhanh chóng lấy tên cài lên dây cung, lần này không còn là một mũi tên, mà là cùng lúc ba mũi.
Vút ~~ Vút ~~
Mũi tên xé gió mà đi, ở trong bầu trời đêm kéo lên một đạo hàn quang thẳng hướng Bạch Du bay tới.
Cả ba mũi tên đều nhắm đến chỗ yếu hại, một mũi nhắm về phía đầu, một mũi nhắm về phía cổ, mũi cuối cùng nhắm thẳng đến tim của Bạch Du.
“ Để xem ngươi còn dám tiến lên không, chỉ cần không lùi lại né tránh, kẻ chết chính là ngươi.....” thấy mũi tên của Tần Hoắc đánh tới phía Bạch Du, Tần Nguyên âm thầm cười gằn.
Theo hắn thấy, Bạch Du còn chưa đến mức không quý trọng mạng nhỏ của mình. Thế nên đối phương chắc chắn sẽ lùi lại né tránh, đến lúc đó bản thân có cơ hội thở dốc một hơi.
Thế nhưng ngay lúc Tần Nguyên vừa thả lỏng tâm tình, Bạch Du lại làm điều mà hắn không hề nghĩ tới. Đối phương không những không lùi lại, mà còn thuận thế đánh tới.
Lưỡi kiếm của Bạch Du thẳng hướng cổ của Tần Nguyên chém tới, sắc mặt Tần Nguyên tái xanh, không còn một chút máu.
Huyết hoa cuồng phun, trên cổ của Tần Nguyên xuất hiện một đạo vết thương mỏng như tơ.
Tần Nguyên ánh mắt không dám tin, nhìn chằn chọc vào thân ảnh trước mắt. Ánh mắt hắn từ thù hận chuyển sang hoảng sợ, từ hoảng sợ lại trở lên mê mang, cuối cùng quy về trống rỗng.
Pốc ~~ Pốc ~~
Đầu lâu của Tần Nguyên đập rơi trên mặt đất, đến lúc chết hắn cũng không dám tin, đối phương đã điên đến mức sử dụng chiêu số lấy mạng đổi mạng này.
Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn, có muốn cứu vãn cũng không còn cách nào. Nếu lại có một cơ hội, hắn chắc chắn sẽ không cho Bạch Du cơ hội động thủ, tiên phát chế nhân.
Từ đầu đến cuối Tần Nguyên cũng chưa từng nghĩ đến việc hòa giải với Bạch Du, cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sai lầm đều bắt nguồn bởi bọn hắn. Bởi vì cho đến lúc chết, Tần Nguyên vẫn một mực xem thường Bạch Du, xem thường con người nghèo hèn đã giết chết hắn.
Sau khi giết chết Tần Nguyên, Bạch Du cũng không vội di chuyển, thậm chí không thèm quan tâm đến những mũi tên của Tần Hoắc đánh tới.
Ngay khi mũi tên chỉ còn cách Bạch Du chưa đến năm mét, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện, mũi tên dừng trên người nó chỉ để lại những thanh âm giống như cương thiết va chạm.
Thân ảnh này không ai khác chính là Thanh Man, Đại Địa Bạo Hùng bị Tiểu Hắc sử dụng < Ma Ảnh Giam Cầm > cầm chân, thế nên nó đến đây để hộ trợ Bạch Du.
Nơi xa, có thể thấy được dưới chân Đại Địa Bạo Hùng là một vùng bóng đen, nó không chỉ là một cái bóng.
Mà càng giống như một vùng đầm lầy không đáy, nhắm người mà thôn phệ. Hắc vụ hóa thành những cánh tay, ở trên người Đại Địa Bạo Hùng một trận loạn kéo.
Thế nhưng chỉ với những thứ này mà muốn hạ gục Đại Địa Bạo Hùng là không thế, thế nhưng khốn trụ nó cũng đã đủ rồi.
Còn về phía Tần Hoắc, hắn thấy Tần Nguyên đã chết. Mũi tên của bản thân cũng không thể làm gì được Bạch Du, thế là khuôn mặt bắt đầu trở lên vặn vẹo.
Tần Hoắc biết, cậu chủ nhỏ đã chết, Tần Nguyên bây giờ cũng đã không còn. Mà hung thủ vẫn một mực sống sót, thế nên gia chủ Tần Thiên chắc chắn sẽ không buông tha chính mình.
Từ bỏ cung tiễn, Tần Hoắc không biết lôi từ đâu ra một thanh kiếm, lao thẳng về phía Bạch Du.
“ Nếu ngươi đã muốn chết, ta đây cũng sẵn lòng tiễn ngươi một đoạn” Bạch Du không nóng không lạnh nói, sau đó quay về hướng Thanh Man Ngưu Vương ra hiệu.
Rống ~~ Rống ~~
Thanh Man rống lên một tiếng, một đoàn ánh sáng màu hoàng kim bạo bọc lại thân thể. Nó nhanh chóng huy động bốn chân, lao thẳng đến hướng Tần Hoắc.
Tần Hoắc đã trở lên điên cuồng, không còn phân biệt được nguy hiểm. Trong mắt hắn chỉ còn lại Bạch Du, bởi vì chỉ có giết chết được đối phương thì hắn mới có được một cơ hội sống sót.
Còn về phía mệnh lệnh bắt sống Bạch Du, Tần Hoắc cũng đã không còn nhớ đến.
Ầm ~~ Ầm ~~
Tần Hoắc nhanh chóng va chạm với Thanh Man, giống như bị thiên lôi bổ chúng. Hắn lấy tốc độ kinh người bay ngược lại phía sau, ẩn ẩn có thể nghe được trong không gian vang lên âm thanh xương cốt đứt gãy.
Tình huống của Tần Hoắc có thể nói là không thể nào thê thảm hơn được nữa, xương cốt toàn thân vỡ nát. Thất khiếu chảy máu tươi, thế nhưng bất ngờ là hắn cũng không có chết, mà là giữ được một tia hơi tàn.
Bạch Du chậm rãi đi đến, sau khi đến bên người Tần Hoắc hắn mới dừng lại.
“ C.....cứu....ta....” thấy Bạch Du đi đến, Tần Hoắc cố gắng lấy hết một tia khí lực còn lại nói.
“ Nếu có kiếp sau, thì cố gắng làm một người thiện lương, tốt nhất là đừng làm một con chó săn cho lũ người quyền quý” Bạch Du đạm mạc nói, sau đó một đạo ánh kiếm lướt qua, tiễn Tần Hoắc về nơi hắn lên thuộc về.
Sau đó Bạch Du cũng không vội tiếp tục tham chiến, mà là chậm rãi bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm trên người Tần Hoắc cùng Tần Nguyên.
Dù gì cũng là cậu chủ cùng đại quản gia nhà họ Tần, nếu nói không có một khoản tài phú kếch xù, thì Bạch Du cũng không tin.
Thế nhưng Bạch Du cũng không vội kiểm kê thu hoạch, mà là đưa ánh mắt về phía đám người đang thi triển trận pháp.
Trong mắt Bạch Du hiện tại, giết hết đám người nhà họ Tần mới là mục tiêu hàng đầu.
Đám người kia chính mắt thấy Tần Hoắc cũng Tần Nguyên chết thảm dưới lưỡi kiếm của Bạch Du, giờ đây lại thấy ánh mắt hắn nhìn về phía này, trong lòng một mảnh lạnh ngắt.
Đối với bọn hắn bây giờ, Bạch Du không khác gì ma quỷ từ trong địa ngục đi ra, trên tay dính đầy máu tươi.
Cái gì mà tai tinh, đây rõ ràng là một tên sát tinh a. Nếu có cơ hội làm lại, có cho bọn hắn một trăm lá gan bọn hắn cũng không dám đụng vô tên ma quỷ này.
Thế nhưng trên thế giới này lại làm gì có nhiều ‘nếu như’ như thế, một khi phạm sai lầm cái chết chính là bản án cuối cùng.