• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trong cuộc, Hách Liên Minh Kính hai mắt gấu trúc ngáp ngáp, đi tới "Tụm nhau ở chỗ này làm gì? Mở hội nghị sao? Hay là. Ách, Đại tiểu thư, ngươi làm gì vậy?"

Hách Liên Minh Kính mặt đầy kinh ngạc nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt đang nắm cổ áo mình.

Lúc này trên mặt Mộ Dung Hi Nguyệt lộ vẻ nghiêm túc chưa từng có "Nghe cho kỹ, Hách Liên Minh Kính, ngươi thân là mệnh quan triều đình, không thể làm bạn với phi tặc được. Là đương kim Quận chúa, ta có trách nhiệm quản chuyện này. Cho nên ta lấy thân phận Quận chúa đương triều ra lệnh cho ngươi không được thực hiện giao ước với nữ phi tặc. Ngươi là người hầu của ta, ký khế ước bán thân với ta, hôn nhân đại sự của ngươi cũng cần phải được ta thông qua. Cho nên ta lấy thân phận Đại tiểu thư ra lệnh ngươi không được thực hiện giao ước với nữ phi tặc! Mệnh lệnh như vậy ngươi có có nghe hay không, không cho phép cùng nữ phi tặc đính hôn?"

"Ách?" Hách Liên Minh Kính chớp chớp mắt.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính không tỏ thái độ, trong lòng có chút nóng nảy, nàng suy nghĩ một buổi tối, mói nghĩ ra lý do này. Chẳng lẽ như vậy cũng không thể ngăn cản sao? "Ừ? Ngươi đừng đính hôn với nữ phi tặc có được hay không?" Trong con ngươi Mộ Dung Hi Nguyệt đều là khẩn cầu "Chỉ cần ngươi đáp ứng ta điều này, sau này ta đều nghe ngươi, sẽ không làm loạn nữa. Thật mà, ta bảo đảm!"

"....." Đại tiểu thư đây là thế nào?

"Hách Liên Minh Kính, ngươi trả lời ta đi -----" Hách Liên Minh Kính mỗi lần yên lặng hít thở một giây, lòng Mộ Dung Hi Nguyệt liền khẩn trương một phần.

Tất cả mọi người thức thời không lên tiếng, trong phòng khách an tĩnh lạ thường, sợ rằng ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy âm thanh.

Lòng bàn tay nắm cổ áo Hách Liên Minh Kính của Mộ Dung Hi Nguyệt khẩn trương xuất mồ hôi, một cái tay khác, khoác lên trên bả vai Hách Liên Minh Kính, bước lại gần để Hách Liên Minh Kính đối diện với ánh mắt của mình.

Hách Liên Minh Kính nhìn con ngươi xinh đẹp, lấp lánh, trong con ngươi tất cả đều là ảnh ngược của nàng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Đôi mắt kia, theo thời gian thúc đẩy, dần dần nhiễm tầng hơi nước, tựa như một giây kế tiếp có thể tràn ra ngoài.

Không được sao? Như vậy cũng không được sao? Ngay cả một chút cơ hội cũng không cho ta sao? Lòng từ từ héo tàn...

"Đại tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Ta dĩ nhiên sẽ không cùng nàng đính hôn." Hách Liên Minh Kính trong sáng nói "Nếu ngươi không nói, ta cũng sẽ làm như vậy."

Những lời này của Hách Liên Minh Kính tựa như là thánh thủy cứu mạng lòng khô héo, dần dần sống lại.

Trên mặt Mộ Dung Hi Nguyệt rốt cuộc hiện ra nụ cười, ưu tư nãy giờ quá lớn, nước mắt theo nụ cười rơi xuống. Mộ Dung Hi Nguyệt lau nước mắt, che giấu nói "Mới vừa có hạt cát bay vào mắt ta ~ "

"Đại tiểu thư, ngươi không cần che giấu, nói thẳng ra là quan tâm ta không được sao?" Hách Liên Minh Kính giống như ca ca câu bả vai Mộ Dung Hi Nguyệt "Ta biết, ngươi là sợ ta đáp ứng nữ phi tặc, bị triều đình đuổi bắt yên tâm đi, ta không có ngốc như vậy đâu."

"Đúng vậy, đúng vậy ~" Mộ Dung Hi Nguyệt nghe Hách Liên Minh Kính cái giải thích này, trách cứ đánh Hách Liên Minh Kính Kính "Đều là ngươi, hại bổn tiểu thư ở trước mặt bọn họ mất thể diện! Để cho bọn họ cười nhạo bổn tiểu thư."

Những người khác lập tức thức thời nói " Không có, không có, Đại tiểu thư sao lại mất thể diện chứ, mọi người không ai cười nhạo ngài đâu."

"Đúng đúng, đây là tính cách thật của Đại tiểu thư. Mọi người chúng ta đều biết, ai dám chê cười Đại tiểu thư, ta là người thứ nhất đánh hắn."

"Điều này cho thấy Đại tiểu thư quan tâm đại nhân ~ "

"Xì ~" nhìn một đám người bọn họ tự hỏi tự trả lời, Mộ Dung Hi Nguyệt lần nữa cười.

Những người khác cũng cười theo.

Trong phòng khách đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến, cả người mặc trang phục nha dịch, tiếng cười dừng lại.

"Ngươi là?"

"Hồi Hách Liên đại nhân, tiểu nhân nha dịch huyện Thái Bình, Trác đại nhân mời Hách Liên đại nhân qua phủ có chuyện cần nói." Người đưa tin thành thật trả lời.

Nhớ đến Trác Trường Thanh, Hách Liên Minh Kính vỗ đầu mình một cái, "Ai nha, ta đem chuyện của hắn quên mất." nàng làm sao có thể quên Trác Trường Thanh này chứ, hướng Lý bộ đầu phất phất tay "Lý bộ đầu ~ "

Lý bộ đầu tò mò đi tới, Hách Liên Minh Kính nói nhỏ vào lỗ tai Lý bộ đầu "Ngươi nhanh đi lò rèn, dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo cái bô to gấp mười lần cái trước, sau khi chuẩn bị xong, một hồi đưa đến chỗ Trác đại nhân."

Lý bộ đầu dáng vẻ muốn cười mà không dám, chịu đựng nói "Thuộc hạ, tuân lệnh."

Thái bình huyện nha --- ------

Lúc Trác Trường Thanh thấy Hách Liên Minh Kính tựa như thấy thân nhân vậy "Hách Liên đại nhân, ngươi cuối cùng cũng tới, ta chờ ngươi chờ thật là khổ a!"

"A, a a a ~ Trác đại nhân" Hách Liên Minh Kính lúng túng cười hai tiếng.

"Cái đó, "Bảo bối" của ta đâu?" Trác Trường Thanh hỏi.

"Ách, Trác đại nhân đừng nóng nảy, nghe ta chậm rãi kể lại, hôm qua ta chuẩn bị mọi thứ hết sức cẩn thận, chỉ chờ nữ phi tặc hiện thân, liền đem nàng một lưới bắt hết...."

"Nga nga..." Trác Trường Thanh nghe vậy hỉ thượng mi sao, như vậy "Bảo bối" của ta vẫn còn nhưng lại nghe được Hách Liên Minh Kính nói thêm "Chỉ bất quá" nụ cười trên mặt Trác Trường Thanh cứng ngắc, đến cuối cùng biến thành nước mắt uông uông.

"Như vậy, như vậy là "Bảo bối" của ta bị trộm rồi?"

"Ách, ân!"

Ngay tại một giây kế tiếp Hách Liên Minh Kính gật đầu, Trác Trường Thanh ngồi dưới đất gào khóc gào khóc nức nở "Mạng của ta sao lại khổ như vậy, "Bảo bối" của ta, "Tâm can" của ta, ngươi đã đi theo ta hơn hai mươi năm, một khắc cũng không rời khỏi ta, sao, sao cứ như vậy liền biến mất."

Bên ngoài người đi ngang qua nghe được tiếng kêu "Thảm hoàn nhân tuyệt" của Trác Trường Thanh, nếu không biết còn còn tưởng rằng nhà hắn xảy ra chuyện thương tâm đâu ~

Nghe tiếng khóc như giết heo, lỗ tai Hách Liên Minh Kính một trận đau đớn, vội vàng an ủi "Trác đại nhân, Trác đại nhân, ngươi đừng như vậy, đừng như vậy, ta đã ra lệnh cho thuộc hạ làm lại cái mới cho ngươi, bảo đảm so với cái trước kia to gấp mười lần. Lần này hy sinh "To lớn" của ngươi đã được Quận chúa nhìn thấy, nghi nhớ trong lòng. Coi như không bắt được nữ phi tặc, bị Thái thú đại nhân trách phạt, Quận chúa cũng sẽ vì ngươi nói chuyện ~ "

Hách Liên Minh Kính an ủi, không những không làm cho tiếng khóc này dừng lại. Ngược lại sư gia của Trác Trường Thanh phụng bồi hắn cùng nhau khóc, tiếng ồn lại thêm một phần. Khiến cho Hách Liên Minh Kính một trận dày vò. Cái lão Lý thế nào mà chưa tới nữa?"

Cũng không biết khóc bao lâu cho đến khi Lý bộ đầu cầm cái bô to gấp mười lần đi vào, sau khi Trác Trường Thanh thấy cái bô to gấp mười lần kia khóc càng lớn, cùng sư gia hai người ôm nhau khóc rống lên.

Hai người Hách Liên Minh Kính và Lý bộ đầu nhìn nhau đều tỏ vẻ mặt không biết làm sao.

Đợi đến lúc Hách Liên Minh Kính và Lý bộ đầu trở về, trời đã tối mới phát hiện Trác Trường Thanh nguyên lai là một "Tính tình trung nhân" Lại vì bảo bối kia khóc một ngày. Hách Liên Minh Kính xoa xoa lỗ tai bị đau đi vào phòng mình, đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, Hách Liên Minh Kính cẩn thận nhìn thứ làm mình sợ hết hồn.

Thấy rõ người tới là ai, vui vẻ nói "Là ngươi, quá tốt, ta đang muốn tìm ngươi nói chuyện hôn ước đây, chúng ta..."

"Người ở đây quá nhiều, chúng ta lên nóc nhà rồi hẵn nói." Còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính đồng ý, liền một tay vòng qua eo Hách Liên Minh Kính bay lên nóc nhà.

Lên nóc nhà, Sở Yên chờ Hách Liên Minh Kính mở miệng. Chẳng qua là Hách Liên Minh Kính không biết nên mở miệng như thế nào, nửa ngày lập lại câu kia "Liên quan tới chuyện hôn ước của hai chúng ta, liên quan tới chuyện hôn ước của hai chúng ta...."

Sở Yên buồn cười nhìn người trước mặt ấp úng chỉ biết nói câu "Liên quan tới chuyện hôn ước của hai chúng ta", biết hắn muốn nói gì, cố ý nói "Ngươi là muốn nói hôn ước của hai chúng ta khi nào cử hành sao? Nếu vậy thì tháng sau liền..."

"Không phải, không phải, không phải..." Hách Liên Minh Kính liền vội vàng lắc đầu lắc tay.

Sở Yên nín cười "KHông phải bàn bạc chuyện khi nào chúng ta thành thân, vậy ngươi muốn nói với ta cái gì? Tín vật đính hôn sao?"

"Không phải a, ta là muốn nói, ta là muốn nói, cái đó ngươi còn nhỏ, không đúng, là ta còn nhỏ. Cũng không đúng, ai nha, ta nói là người ở đây không phải thường nói "Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn"* sao, chúng ta như vậy thì đính hôn cũng quá qua loa cha mẹ ngươi sẽ không đồng ý." Hách Liên Minh Kính bị Sở Yên dọa nói năng lộn xộn.

(*ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai)

"Ta không có cha mẹ, giống Minh Kính ngươi song thân cũng đã không còn trên nhân thế nữa."

"Ách, ta, ta... Đúng a.." Liên Nhi nói qua, song thân đã sớm không còn trên nhân thế nữa.

"Ha ha ~" Sở Yên bị biểu tình ngơ ngác ngây ngốc của Hách Liên Minh Kính làm cho tức cười, ung dung khoái trá. Chỉ tội Hách Liên Minh Kính đáng thương nửa ngày cũng không tìm ra được lý do khác.

Cuối cùng chỉ có thể cắn răng một cái, đây là ngươi ép ta nói "Ta, ta, ta đối với ngươi cái gì cũng không biết, không biết tên ngươi, không biết nhà ngươi ở nơi nào, ngay cả tướng mạo cũng không biết, chỉ biết ngươi là nữ phi tặc, chúng ta không thể cứ như vậy mà thành thân được, vạn nhất ngươi là một người xấu xí, chẳng lẽ ta cũng phải cưới ngươi a, vậy ta phải chịu thiệt thòi rồi."

Hô ~~~~~

Một trận gió lạnh thổi qua, Hách Liên Minh Kính thấy Sở Yên không nói lời nào, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào mình. Cảm thấy lời của mình cũng hơi quá đáng, muốn tìm lý do cũng không thể tổn thương người ta a. Trong lòng ão não không thôi, đang muốn nói xin lỗi.

Trong con ngươi Sở Yên có một chút mất mác quết qua "Ngươi, rất muốn nhìn mặt của ta sao?"

"Ách.." Hách Liên Minh Kính nhất thời đứng ở đó, không biết nên nói gì.

Miếng vải đen nhẹ nhàng vén lên...

Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy lòng mình ngừng lại hai giây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK