• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn cơm --- ----

Một bàn ăn vô cùng phong phú, sơn hào hải vị đầy đủ cả. Ba người ngồi ăn cơm vui vẻ hòa thuận thưởng thức món ngon. Bất quá hình như đằng sau cái cảnh tượng ấm áp này lại đang giấu giếm "Cạm bẫy chết người". Chỉ thấy một đôi đũa nào đó đang gấp thức ăn thì một đôi đũa khác chen vào. Chủ nhân của hai đôi đũa sau khi nhìn nhau mấy giây, rốt cuộc Mộ Dung Hi Nguyệt thỏa hiệp trước, thu đũa của mình lại. Hạ Lan Yên vui vẻ gấp một miếng thịt.

Khi Mộ Dung Hi Nguyệt gắp món khác, lại bị một đôi đũa khác giành trước. Hạ Lan Yên giơ giơ chiến lợi phẩm giành được trước mặt Mộ Dung Hi Nguyệt "Ừm, thức ăn giành từ tay tiểu Quận chúa đúng là ngon hơn hẳn." 1

Mộ Dung Hi Nguyệt bình tĩnh lại, nàng ta thật đáng thương, chỉ là một miếng thịt thôi mà, nhường cho nàng ta cũng không sao. Không thành vấn đề, ta ăn món khác vậy. Tự an ủi bản thân, tiếp tục gắp món khác. Hạ Lan Yên nhíu mày, tiểu Quận chúa đổi tính rồi à? Như vậy cũng không tức giận? Để ta xem coi ngươi nhẫn được tới khi nào.

Khi Mộ Dung Hi Nguyệt gắp miếng cải xanh, Hạ Lan Yên nhanh chóng kẹp vào đầu kia của miếng cải xanh, miếng cải xanh đáng thương ở chính giữa bị giành qua lại, cuối cùng "Tự bỏ mạng".

Mộ Dung Hi Nguyệt hít sâu một hơi, ổn định lại cơn tức sắp bùng cháy. Chẳng qua là, thức ăn mình gắp một lần nữa bị cướp mất. Rắc rắc ~ tia lý trí hoàn toàn bị đánh gãy, không thể nhịn thêm nữa. Đùng một tiếng, Mộ Dung Hi Nguyệt nặng nề buông đũa xuống.

Yêu, rốt cuộc cũng không nhịn được. Hạ Lan Yên mỉm cười, giống như đã thành công thực hiện được âm mưu vậy.

Không tốt, Đại tiểu thư sắp nỗi giận rồi. Hách Liên Minh Kính thấy tình cảnh sắp không thể khống chế, lo lắng hai người sẽ lại đánh nhau, vội vàng gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của Mộ Dung Hi Nguyệt để lấy lòng "Đại tiểu thư, gần đây ngươi hơi gầy, ăn nhiều một chút."

Nghe được người yêu quan tâm gắp thức ăn cho, trong nháy mắt lòng Mộ Dung Hi Nguyệt tràn đầy ngọt ngào.

Hạ Lan Yên thấy vậy, lập tức một bộ dáng vẻ nũng nịu, cầm chén đưa tới trước mặt Hách Liên Minh Kính "Còn tỷ tỷ thì sao ~~~ "

Khóe miệng Mộ Dung Hi Nguyệt giật một cái, mặt Hách Liên Minh Kính thì đầy hắc tuyến "Thức ăn không phải ở trước mặt ngươi hay sao."

"Tay của tỷ tỷ bị đau, muốn Tiểu Kính Kính gắp cho." Hạ Lan Yên nháy mắt một cái.

Còn nói là tay đau sao? Mới vừa rồi còn cướp thức ăn của mình, tay còn gắp lia lịa mà.

"Giáo chủ tỷ tỷ, ngươi đừng làm rộn nữa!"

Hạ Lan Yên thấy Hách Liên Minh Kính không gắp thức ăn cho mình, cũng không biết từ đâu rút ra một cái khăn tay, cắn cắn, điềm đạm đáng yêu nói "Người Hán các ngươi chỉ biết khi dễ dân tộc khác thôi, mới vừa rồi tỷ tỷ có làm gì đâu vậy mà Tiểu Kính Kính lại khi dễ tỷ tỷ ~ "

Hách Liên Minh Kính bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không thể không làm theo, gắp một miếng thịt cho Hạ Lan Yên "Như vậy được chưa!"

Hạ Lan Yên lập tức cười nói "Biết chắc Tiểu Kính Kính sẽ tốt với tỷ mà, không nỡ khi dễ tỷ tỷ."

Yên yêu tinh đáng ghét này, Yên hồ ly... Nhất định chính là muốn khiêu khích mình đây mà, căn bản không đem mình coi ra gì, ta khinh ~ mình là tốt nhất!! Mộ Dung Hi Nguyệt bất mãn phồng má, lấy đũa đâm đâm cơm trắng vô tội trong chén. Không lâu sau, Mộ Dung Hi Nguyệt cũng gắp một món ăn lên bỏ vào trong chén Hách Liên Minh Kính "Hách Liên ngươi cũng nên ăn nhiều một chút.."

Hách Liên Minh Kính ngọt ngào cười một tiếng với Mộ Dung Hi Nguyệt. Trong nháy mắt giữa hai người bao phủ không khí mập mờ lại ấm áp.

Hạ Lan Yên bên cạnh không chịu thua, cũng nhiệt tình gắp thức ăn cho Hách Liên Minh Kính.

Ngươi là đang tuyên bố muốn gây khó dễ với bổn tiểu thư có phải hay không.

Đúng thì thế nào.

Mộ Dung Hi Nguyệt lần nữa đối mặt với Hạ Lan Yên.

Tích tắc tích tắc ~~~~

Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy giữa hai người xuất hiện sấm chớp và lửa lớn.

"Hách Liên ăn nhiều cải xanh một chút ~ nhiều chất bổ dưỡng."

"Tiểu Kính Kính ăn toàn rau thì có ngon gì đâu, ăn nhiều thịt một chút ~ "

"Món này rấtt tốt cho sức khỏe..."

"Tiểu Kính Kính gầy như vậy, hẳn ăn nhiều một chút."

...

Sau khi được hai người Mộ Dung Hi Nguyệt và Hạ Lan Yên chiếu cố, trong chén Hách Liên Minh Kính thức ăn chất đống như núi. Phần lớn thức ăn trên bàn đều đã nằm hết trong chén của Hách Liên Minh Kính.

"Ách, ta nói các ngươi.." Hách Liên Minh Kính quả thực không nhịn được mở miệng nói.

"Im miệng!"

"Im miệng!"

Hai người đồng thời lên tiếng. Hai đôi đũa đồng thời đùng một tiếng đặt lên bàn.

"Ngươi cái đồ Yên hồ ly, không tranh giành với bổn tiểu thư là chịu không được có phải hay không! Hách Liên là của Mộ Dung Hi Nguyệt ta đây."

"Ai nói Tiểu Kính Kính là của ngươi, các ngươi lại chưa thành thân, vậy tỷ tỷ liền còn cơ hội."

"Ngươi! Người Hách Liên thích là ta, yêu cũng là ta, ngươi một chút cơ hội cũng không có, bổn tiểu thư khuyên ngươi hay là sớm rút lui đi, mắc công tới lúc đó lại khó chịu!"

"Mặc dù Tiểu Kính Kính bây giờ thích ngươi, nhưng không bảo đảm tương lai sẽ không thích người khác. Tiểu Quận chúa ngươi vừa chanh chua tính tình lại thất thường còn hay nóng nảy, xem ra thì không bao lâu nữa Tiểu Kính Kính sẽ chịu không nổi ngươi, đến lúc đó...

"A a a a, bổn tiểu thư liều mạng với ngươi!" Mộ Dung Hi Nguyệt tức giận đứng lên, có ý định lấy mạng đổi mạng với Hạ Lan Yên.

Hách Liên Minh Kính vội vàng ôm lấy Mộ Dung Hi Nguyệt đang ở ranh giới muốn bùng nổ "Đại tiểu thư, đã muộn rồi, nếu trời tối mà ngươi không trở về, người trong phủ Quận chúa chắc sẽ lo lắng lắm."

"Đúng nha, đúng nha, tiểu Quận chúa nè, sắc trời đã tối hay là sớm trở về đi. Tỷ tỷ và Tiểu Kính Kính còn phải nghỉ ngơi nữa, sẽ không tiễn ~" Hạ Lan Yên một bộng dạng bà chủ nhà nói.

"Ngươi!!"

Hách Liên Minh Kính hoảng sợ vội vàng ôm chặc người trong ngực, nói với Hạ Lan Yên "Ngươi bớt ở nơi đó quạt gió thổi lửa." An ủi người trong ngực "Đại tiểu thư, ngươi đừng nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ. Nàng đây là cố ý đó, để ta đưa ngươi về nha!"

"Ta không muốn về!" Mộ Dung Hi Nguyệt bị Hạ Lan Yên nói làm nội tâm khẩn trương muốn tiếp tục cãi vả.

"Hử? Như vậy sao được?"

"Làm sao không được? Yên hồ ly đó có thể ở nơi này, ta lại không thể sao?" Mộ Dung Hi Nguyệt thở phì phò nói.

"Nàng.. Nàng không giống với ngươi."

"Lạc lạc lạc lạc, đúng đúng, tiểu Quận chúa, Tiểu Kính Kính nói đúng, ngươi và ta bất đồng, ta là vũ cơ Tiểu Kính Kính quang minh chính đại mang về ~ ngươi đường đường là Quận chúa sao có thể ở nhà nam nhân chưa lập gia đình được."

Mộ Dung Hi Nguyệt ủy khuất cắn môi, kéo vạt áo Hách Liên Minh Kính dậm chân, nước mắt uông uông nói "Ta muốn ở lại, ta muốn ở lại!!"

"Đại tiểu thư, ngươi nghe lời có được hay không?" Hách Liên Minh Kính có chút không biết làm sao với dáng vẻ giống như đứa trẻ vậy vừa ủy khuất vừa đáng yêu của Mộ Dung Hi Nguyệt "Ngươi đừng nghe nàng ở chỗ này nói bậy nói bạ, ngươi chẳng lẽ còn chưa tin ta sao?"

Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn con ngươi trong suốt của Hách Liên Minh Kính, bĩu môi, hơi cuối đầu "Ta tin tưởng ngươi... nhưng mà ta thì không tin nàng!" Mộ Dung Hi Nguyệt chỉ Hạ Lan Yên nói "Người nào không biết nàng đối với ngươi có ý muốn giở trò quỷ, vạn nhất ta đi, nàng... Nàng mượn cơ hội thừa cơ xông vào thì làm thế nào?"

"Sẽ không, buổi tối khi đi ngủ ta sẽ khóa cửa kĩ càng mà."

"Xì ~" Hạ Lan Yên không nhịn được lên tiếng nói "Tiểu Kính Kính ngươi có khóa bao nhiêu ổ đi nữa, tỷ tỷ ta đây cũng có thể lẻn vào."

"Ngươi dám!" Suy nghĩ một chút thì Hách Liên Minh Kính nhu nhược làm sao có thể phản kháng được với Hạ Lan Yên võ công cao cường được, Mộ Dung Hi Nguyệt lần nữa lo lắng kéo căng vạt áo Hách Liên Minh Kính. Tuyệt đối không thể để cho Hách Liên chung phòng với Yên hồ ly.

Hách Liên Minh Kính khóc không ra nước mắt, giáo chủ tỷ tỷ ngươi còn ngại không đủ loạn sao, nếu không phải thì sao cứ muốn nỗi bão lên vậy?

"Ta bất chấp, ta phải ở lại đây, không đi đâu hết!" Mộ Dung Hi Nguyệt nổi lên tánh đại tiểu thư, không quản Hách Liên Minh Kính có đồng ý hay không, giãy giụa khỏi cái ôm của Hách Liên Minh Kính, đứng ở cửa quát to.

Hách Liên Minh Kính bất đắc dĩ đi tới, từ phía sau ôm Mộ Dung Hi Nguyệt, cũng không biết ở bên tai Mộ Dung Hi Nguyệt nói cái gì, khiến cho bình giấm chua Mộ Dung Hi Nguyệt tâm tình thay đổi hẳn. Mộ Dung Hi Nguyệt mở to con ngươi sáng ngời, nhìn Hách Liên Minh Kính "Thật?"

"Dĩ nhiên!" Hách Liên Minh Kính nghiêm túc gật đầu một cái "Không ghen nữa nha?"

Mộ Dung Hi Nguyệt nũng nịu rút vào lòng "Ta mới không thèm ghen đâu."

"A a, thật tốt, ngươi không có ghen, là ta ghen."

"Này, hai người các ngươi có phải đã quên rằng trong phòng còn có một người không? Tỷ tỷ nổi hết da gà rồi đây nè!" Hạ Lan Yên bị gạt sang một bên nhìn hai người dáng vẻ ngọt ngào không nhịn được có chút lạnh run.

"Hừ ~ ai bảo ngươi còn đứng ở chỗ này. Đáng đời.."

"Đại tiểu thư, ta kêu Lý Dũng chuẩn bị xe ngựa, sắc trời trễ lắm rồi, mau trở về thôi" Hách Liên Minh Kính kéo Mộ Dung Hi Nguyệt nói "Vậy... ta về đây." Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đầy không muốn.

"Ừ." Tuy nói muốn đi, chẳng qua là tay hai người vẫn còn nắm chặt, cho đến khi Lý Dũng đi tới, ở bên cạnh nhắc nhở "Quận chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."

Mộ Dung Hi Nguyệt đối với cái người quấy rầy mình, hung hăng trợn mắt nhìn một cái. Đáng thương Lý Dũng vô duyên vô cớ bị Quận chúa đại nhân liếc mắt xem thường.

"Ta đi thật đây."

"Ừ, tạm biệt."

"Ngày mai gặp.."

"Ngày mai gặp.."

Mộ Dung Hi Nguyệt vẫn như cũ không chịu lên xe ngựa, ở một khắc rèm xe buông xuống, Hách Liên Minh Kính lại vọt lên, trao cho Mộ Dung Hi Nguyệt một cái hôn môi thâm tình.

Sau đó nhanh chóng đi xuống "Trên đường cẩn thận..."

"Tuân lệnh, đại nhân. Giá ~ "

Ở một bên Hạ Lan Yên châm biếm nói "Ngày mai không phải có thể gặp lại sao, làm gì mà cứ như sắp sinh ly tử biệt vậy, thật không chịu nổi hai người mà."

"Ngươi nếu không chịu nổi, vậy ngươi cũng nên tìm một người yêu đi!" Hách Liên Minh Kính cười ha ha một tiếng.

"Thiết ~ có cái gì ghê gớm, Tiểu Kính Kính ngươi ở bên tai tiểu Quận chúa nói cái gì nha? Để cho nàng ngoan ngoãn trở về? Hạ Lan Yên hiếu kỳ nói.

"Muốn biết sao?"

"Ân."

"Không nói cho ngươi, ai bảo ngươi ở một bên cứ thích quạt gió thổi lửa, gây ra phong ba làm chi." Hách Liên Minh Kính nghênh ngang đi.

"Được a, dám cùng chị chơi trò cút bắt ~~ "

Ở trong xe ngựa, Mộ Dung Hi Nguyệt còn đắm chìm trong cái hôn vừa rồi, cho đến khi về tới phủ vẫn sờ khóe miệng của mình, tựa như nơi đó vẫn còn hơi ấm của Hách Liên Minh Kính.

"Quận chúa, Quận chúa, Quận chúa!!!"

"Hương Dung ngươi muốn hù chết ta a!" Mộ Dung Hi Nguyệt bị Hương Dung làm sợ hết hồn.

"Quận chúa, hẳn là ngài hù chết Hương Dung mới đúng, nói đi đi tản bộ một chút, kết quả một đêm không về. Nếu Quận chúa còn không trở về, Hương Dung sẽ đi bẩm báo lão gia. Còn lúc trở lại luôn sờ mình môi cười ngây ngô. Quận chúa ngài bị sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái hay không, vẫn còn bệnh à. Hương Dung nhát gan, không chịu nổi bị ngài hù dọa đâu!" Vừa nói Hương Dung như muốn khóc lên.

"Ai nha, bổn Quận chúa rất khỏe, không có sao."

Hương Dung nghe được Quận chúa nhà nàng nói bản thân không có sao, thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi, bảo người chuẩn bị nước, ta muốn tắm."

"Dạ.." Vừa nghe Quận chúa muốn tắm, mấy tên nha hoàn bắt đầu đi vào hầu hạ Mộ Dung Hi Nguyệt tắm.

Đang hầu hạ Mộ Dung Hi Nguyệt cỡi quần áo Hương Dung, cả kinh kêu lên "Quận chúa, sao chỗ xương quai xanh này lại có một vết hồng hồng."

Mộ Dung Hi Nguyệt nhất thời nhớ ra cái gì đó, vội vàng kéo cổ áo lại, gò má ửng đỏ nói "Không có gì, có thể hôm qua vô tình bị đụng chỗ nào đó thôi."

"A, Quận chúa sao lại không cẩn thận, mau để Hương Dung nhìn một chút, lát nữa giúp Quận chúa bôi thuốc."

"Không, không cần." Mộ Dung Hi Nguyệt liền vội vàng tránh ra Hương Dung "Hôm nay bổn Quận chúa không cần các ngươi hầu hạ, tất cả mau lui xuống đi."

Mấy tên nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cho tới nay không phải đều do các nàng hầu hạ Quận chúa sao? Đột nhiên bọn nha hoàn bịch một tiếng quỳ xuống đất "Quận chúa, có phải nô tỳ hầu hạ không tốt cho nên Quận chúa mới muốn đổi nô tỳ không?"

"Không có, bổn Quận chúa hôm nay chỉ là không muốn có người hầu hạ thôi."

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy mọi người không tin, lại không thể nói trên người mình có cái gì đó, nếu để cho người khác biết, còn không phải mắc cở chết sao "Ai nha, bổn Quận chúa nói không muốn các ngươi hầu hạ cũng không phải có ý muốn đuổi các ngươi, còn không mau ra ngoài cho bổn Quận chúa, chẳng lẽ ngay cả lời của bổn Quận chúa cũng không nghe? Vậy thì các ngươi muốn bị bổn Quận chúa phạt mới chịu!"

Bọn nha hoàn vừa nghe Quận chúa muốn trừng phạt các nàng, vội vàng khom người sau chạy ra ngoài.

Thấy bọn họ đều đi, Mộ Dung Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Tự mình cởi ra xiêm y, thấy những nơi quen thuộc nhất tất cả đều có chi chít vết tích ô mai, thẹn thùng vội vàng chui vào trong suối nước nóng.

Hách Liên đáng chết, Hách Liên thúi, sao... sao lại để lại trên người bổn tiểu thư ta nhiều vết tích như vậy. Hình như ngay cả nơi tư mật nhất cũng có nữa. Nhớ tới hôm qua cùng Hách Liên Minh Kính... Mộ Dung Hi Nguyệt hơi cắn môi thẹn thùng ẩn bên trong nước, lần sau bổn tiểu thư cũng phải ở trên người ngươi lưu lại những vết tích như vậy. 4

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK