• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, giữa núi rừng Trà Sơn tộc, trăm chim tranh diễm, nước suối róc rách. Trong phòng tân hôn, một đôi bích nhân ôm nhau mà ngủ.

Hách Liên Minh Kính tỉnh dậy trước. Nhìn Đại tiểu thư rúc vào trong ngực nàng, bên tai vẫn còn đọng nước mắt rất động lòng người. Nhớ tới hôm qua khi Đại tiểu thư động tình còn nghẹn ngào cầu xin tha thứ, nhẹ nhàng lướt qua đôi môi ngọt ngào hơi sưng, tựa như không thỏa mãn, tiếp tục hôn thêm mấy cái lên trên gương mặt trắng nõn.

Trên mặt ngứa ngáy đánh thức Mộ Dung Hi Nguyệt ngủ say, chỉ thấy lông mi thật dài không an phận giật giật, miệng hơi chu ra, dựa vào trong ngực Hách Liên Minh Kính, cứ như vậy da thịt bóng loáng của hai thân thể như ngọc dán vào nhau "Tối hôm qua còn nháo chưa đủ sao, không cho phép làm phiền ta." Thanh âm mang điểm nũng nịu cùng trách cứ

"Tối hôm qua là ngươi nói muốn mà." Hách Liên Minh Kính lẩm bẩm hai tiếng.

Người trong ngực nghe nói như vậy, tròng mắt mở ra, cáu giận nói "Vậy ngươi muốn ta bao nhiêu lần?"

"Ách..." Hách Liên Minh Kính nhất thời cứng họng, lúc ấy không quản được mình, không thèm để ý Đại tiểu thư cầu xin tha thứ, muốn thêm hai lần.

Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt nổi giận, vội vàng giả bộ đáng thương cầu xin "Đại tiểu thư, ta sai rồi mà, cũng tại ngươi quá cám dỗ người, ta nhất thời không chống đỡ được. Lúc ấy ngươi không phải cũng đồng ý sao."

"Hừ ~~~" tối hôm qua chính là bị cái dáng vẻ làm bộ đáng thương này lừa, còn tưởng là cẩu cẩu ngoan thuận, kết quả lập tức biến thành đại sắc lang. Lần sau nhất định nhất định phải đem nàng đè ở phía dưới, để cho nàng cũng nếm thử một nếm thử một chút mùi vị cầu xin tha thứ. 1

"Bây giờ là giờ gì?" Mộ Dung Hi Nguyệt rúc vào trong ngực Hách Liên Minh Kính, tinh mâu nửa mở, tóc đen rũ xuống che đi xuân quang.

"Cũng đã đến giờ Tỵ rồi, Đại tiểu thư muốn đứng lên sao?" Đại tiểu thư lười biếng như vậy có một loại phá lệ mỹ.

"Dĩ nhiên muốn đứng lên, chẳng lẻ còn để cho ngươi đè nữa à." Mộ Dung Hi Nguyệt đánh vào cái tay không an phận bên hông nàng.

Hách Liên Minh Kính bị đau nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, cảm giác thật là tốt.

"Ta không có khí lực, phu quân, ngươi thay y phục cho ta đi ~~" Mộ Dung Hi Nguyệt đưa hai cánh tay trắng noãn ra tỏ ý Hách Liên Minh Kính giúp nàng mặc y phục.

"Dạ, nương tử đại nhân!"

Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề mới ra khỏi phòng, mấy cái Mông sai cười chúm chím đứng ở cửa bưng đồ rửa mặt chải đầu lên.

Hai người đi ra phòng khách.

"Chúc mừng, chúc mừng Đại nhân, chúc mừng phu nhân..." Mấy vị trưởng lão thấy Hách Liên Minh Kính và phu nhân của hắn tới, vội vàng chắp tay chúc mừng.

"Cám ơn mấy vị trưởng lão, đa tạ các vị a ca a muội Trà Sơn tộc." Biết bọn họ không biết thân phận Đại tiểu thư cũng không có vạch trần, cười chúm chím đáp lễ nói.

Mộ Dung Hi Nguyệt nhất thời không thích ứng với xưng hô này, gương mặt hơi nóng.

Mọi người thấy dung mạo Mộ Dung Hi Nguyệt trước mắt sáng lên. Phượng Hoàng mặc dù rất đẹp, nhưng Phượng Hoàng đẹp theo kiểu mê hoặc lòng người, mà vị mỹ nhân trước mắt này rõ ràng mang vẻ đẹp kiêu ngạo.

"Ha ha ha, Đại nhân ngài thật là có phúc a, lấy được kiều thê." Bạch lão cha thẳng thắn nói.

"A a, ta cũng không biết tại sao ta lại có phúc phận này có thể lấy được nàng." Hách Liên Minh Kính cũng cười ngây ngô.

Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Hách Liên Minh Kính ngu ra, tức giận ở sau lưng bấm một cái lên thịt mềm bên hông nàng.

Ui da ~~~~ Hách Liên Minh Kính cảm thấy bên hông đau xót, mắt hiện lên lệ quang, Đại tiểu thư, ta nơi nào chọc ngươi?

"Đại nhân!" Ngô thị vệ đi tới, bẩm báo "Hôm qua ta và Long Tướng quân cùng nhau khám phá nhà Diêu Chi Hành, cũng đem những Huyện lệnh có liên quan bắt được. Qua một đêm tra hỏi, tất cả vàng bạc tham ô đều đã tìm thấy."

"Ừ, bạc này đều là do bóc lột mồ hôi xương máu của dân chúng Trà Sơn tộc, ngươi đem số bạc này phân phát cho nhân dân Trà Sơn tộc đi, ngoài ra, các vị trưởng lão, ta phụng hoàng mạng, mang đến một rương hoàng kim, dùng để xây dựng lại đường xá nơi đây."

Chư vị trưởng lão nghe tin tức này, đồng loạt dập đầu "Đa tạ Đại nhân!"

"Không dám không dám, các vị trưởng lão mau đứng lên!" Hách Liên Minh Kính vội vàng đỡ các trưởng lão đứng lên.

Mộ Dung Hi Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn Hách Liên Minh Kính, ở bên tai Hách Liên Minh Kính nhỏ giọng nói "Triều đình kết thúc phản loạn không bao lâu, như thế nào lại cho ngươi bạc để ngươi đem đi xây dựng cầu đường cho Trà Sơn tộc chứ?"

Hách Liên Minh Kính trả lời "Thật ra là lần trước Tấn vương muốn hối lộ ta nên cho ta một rương hoàng kim, dù sao cũng không phải của ta, vậy thì đem đi giúp mọi người thôi."

"Xì, ngươi thật đúng là sẽ mượn hoa hiến phật a."

"Từ xa đã nghe nói có người muốn bỏ tiền ra sửa sang lại cầu và đường cho Trà Sơn tộc a, lạc lạc lạc, ai mà giàu có thế?" Hạ Lan Yên đi tới nói.

"Hừ ~~" Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn Hạ Lan Yên khó chịu hừ một tiếng.

Hạ Lan Yên đi tới bên người Mộ Dung Hi Nguyệt nhỏ giọng nói "Tiểu Quận chúa còn đang tức giận? Dầu gì ta cũng khiến cho Tiểu Kính Kính không phải là vì chịu trách nhiệm mới cùng ngươi ở chung với nhau, mà là thật tâm thích ngươi, nếu không nàng như thế nào vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy chứ."

Bực bội trong người Mộ Dung Hi Nguyệt dần dần hạ xuống, đúng ha, mặc dù Hách Liên có nói sẽ cùng nhau chung một chỗ, Hách Liên cũng đã nói thích mình, nhưng mà trong lòng vẫn sẽ suy nghĩ bậy bạ, nhạy cảm lo lắng nàng chỉ là vì phụ trách mới cùng mình chung một chỗ, cũng không phải thật tâm thích mình. Vì thế nội tâm đã trải qua một phen giãy giụa, chỉ là không dám biểu hiện ra. Sợ điều mình lo lắng là thật. Cho đến đêm qua, nàng mới biết rõ, Hách Liên cũng yêu nàng. Nhưng vướng bận vì Hạ Lan Yên gây ra nhiều trở ngại cho mình và Hách Liên, bất mãn quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn nàng.

Hạ Lan Yên biết Mộ Dung Hi Nguyệt không tức giận, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Khụ, khụ!!" Hách Liên Minh Kính lo lắng hai người lần nữa phát sinh chuyện không vui, vạn nhất đánh nhau sẽ không tốt, liền vội vàng nói "Lần này, đủ để thấy hoàng thượng rất coi trọng việc các dân tộc sống hòa thuận với nhau."

Hạ Lan Yên cười nhìn Hách Liên Minh Kính, biết rõ nguồn gốc rương hoàng kim kia, cũng biết Hách Liên Minh Kính làm như vậy là vì để cho Hán tộc và Trà Sơn tộc sống hòa thuận với nhau. Chân thành nói cảm tạ "Cám ơn!"

Nhìn Hạ Lan Yên chân thành nói cám ơn như vậy cũng khiến cho Hách Liên Minh Kính có chút ngượng ngùng "Muốn cám ơn thì ngươi tạ Hoàng thượng đi, dù sao cũng không phải là bạc của ta."

"Đại nhân, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, chúng ta có phải nên lên đường hồi kinh, chuyện còn lại để cho đại đội nhân mã đến xử lý là được." Ngô thị vệ nói nhỏ với Hách Liên Minh Kính "Đại nhân, lần này ngài và Quận chúa thành thân còn chưa đước sự đồng ý của Hoàng thượng, theo hạ quan hay là sớm ngày hồi kinh bẩm báo chuyện này cho thỏa đáng."

Hách Liên Minh Kính đồng ý gật đầu một cái "Sở huynh đâu?"

"Hạ quan hôm nay chưa gặp Sở Tướng quân, hẳn còn chưa dậy đi."

Hách Liên Minh Kính nhớ tới hôm qua Sở Liên Phong vì giúp mình, cứng rắn uống chín vò rượu."Chắc là hôm qua Sở huynh uống quá say, ngày mai chúng ta xuất phát đi."

"Dạ, vậy để hạ quan đi thu xếp."

"Các ngươi ngày mai muốn đi?" Với nội công vô cùng tốt đương nhiên Hạ Lan Yên nghe được hai người họ đang nói cái gì.

Hách Liên Minh Kính cũng không dấu, gật đầu một cái, cùng Mộ Dung Hi Nguyệt cười một tiếng.

Hạ Lan Yên cũng gật đầu một cái "Cũng được, nên sớm trở về." Chuyện trong dự liệu, nhưng tại sao nghe thấy các nàng phải đi, lòng vẫn có chút đau và khó chịu.

Một cái Mông sai vội vội vàng vàng chạy vào, đụng phải Bạch lão đứng ở cửa.

"A Linh, đi gấp như vậy làm gì?" Bạch lão cha hỏi.

"Bạch trưởng lão, A Bồ tỷ nàng, nàng...."

"A Bồ, A Bồ thế nào?" Bạch lão cha nghe được cháu gái mình có chuyện vội vàng kéo A Linh hỏi.

"Ta mới vừa vào phòng A Bồ tỷ phát hiện bên trong có một nam nhân y phục xốc xếch đang nằm."

"Cái gì!!! Lẽ nào lại như vậy" Bạch lão cha tức giận cao độ.

"Mau đi xem một chút." Mọi người thấy Bạch lão cha vội vội vàng vàng đi, sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng đi theo.

Bạch lão cha đẩy cửa phòng ra, phát hiện trên giường có một nam nhân đang nằm, không mặc y phục, lập tức lửa giận bốc lên ba trượng "Ngươi đứng lên cho ta!!!" Cái vỗ giường này đánh thức Sở Liên Phong.

"Sở... Sở huynh!!"

"Sở đại ca!" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy Sở Liên Phong không có mặc y phục, kêu một tiếng, liền vội vàng xoay người lại. Thấy Hách Liên Minh Kính còn nhìn, có chút nhỏ mọn ngăn cản tầm mắt của Hách Liên Minh Kính.

"Cái tên người Hán nhà ngươi còn không mau mặc y phục vào." Bạch lão cha nổi đóa.

Sở Liên Phong cả kinh, vội vàng mặc y phục.

"Sở huynh, ngươi đây là... chuyện gì đã xảy ra?"

"Hiền đệ ta..."

"Ta cái gì ta, cái tên người Hán nhà ngươi lại dám chiếm tiện nghi cháu gái Bạch Hoa Nông ta."

Sở Liên Phong vừa nghe liền vội vàng giải thích "Bạch lão cha, hiểu lầm.. là..."

"Ngươi còn dám tranh cãi, ta.. ta..." Bạch lão cha tức giận, định đánh hắn, mọi người vội vàng ngăn lại.

Hách Liên Minh Kính vội vàng đứng ở giữa hai người, nếu làm không tốt, sẽ làm cho việc Trà Sơn tộc mới tiếp nhận Hán tộc thành dã tràng xe cát. Nghiêm nghị nhìn Sở Liên Phong hỏi "Sở huynh, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta hôm qua ở nhà A Bồ uống rượu, cùng A Bồ nói rất nhiều lời, sau đó uống quá say, ta cũng không biết, hôm qua đầu ta rất choáng váng, ta cũng không nhớ rõ lắm." Sở Liên Phong có chút nóng nảy đạo. Đột nhiên trong đầu xẹt qua một hình ảnh, mình thật giống như đã cường hôn A Bồ!!!!

"Tên người Hán nhà ngươi đừng tưởng rằng ngươi là quan to trong triều thì có thể sau khi chiếm tiện nghi liền phủi mông một cái đi mất, ngươi nếu là không cho A Bồ một câu trả lời, ta Bạch lão cha không tha cho ngươi!"

"A thúc, các ngươi làm cái gì vậy?" Lúc A Bồ bưng một chén canh giải rượu trở lại, đã nhìn thấy một đám người vây quanh phòng mình.

"A Bồ, ngươi cùng a thúc nói, tiểu tử này tại sao lại trong ở phòng ngươi?" Bạch lão cha vội la lên.

A Bồ liếc nhìn Sở Liên Phong có chút xấu hổ.

Bạch lão cha thấy vậy, biết cái gì, liền vội vàng nói "Ngươi tiểu tử này, còn nói không có làm gì A Bồ, ta.. ta đánh chết ngươi.."

A Bồ thấy Bạch lão cha muốn động thủ vội vàng ngăn ở trước mặt Sở Liên Phong biết bị hiểu lầm, liền vội vàng nói "A thúc, ngươi hiểu lầm, ta cùng hắn không có chuyện gì hết."

"A Bồ, hôm qua là chuyện gì xảy ra?" Hạ Lan Yên nói.

"Bẩm Phượng Hoàng, thật ra thì hôm qua hắn uống chín vò rượu, lúc ta đỡ hắn đi nghỉ ngơi thì hắn nói nhức đầu, sau đó ta liền đem hắn đỡ đến nhà ta, định cho hắn uống chén canh giải rượu, nhưng nhìn thấy hắn vẫn còn ôm vò rượu uống kết quả hắn ói đầy người, sau đó liền ngủ ở trong phòng ta, A thúc đều là hiểu lầm." A Bồ giải thích. Dĩ nhiên trong đó không có nói hắn vừa uống rượu vừa tâm sự, còn có lúc đỡ hắn lên trên giường bị hôn một cái.

Thấy đây là một cuộc hiểu lầm, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là Bạch lão cha cũng không y theo "Không được, bây giờ ai cũng biết có một nam nhân ở trong phòng ngươi, hơn nữa y phục còn xốc xếch, nếu truyền đi A Bồ ngươi sau này làm sao lập gia đình."

"A thúc ~~~" A Bồ kéo kéo ống tay áo Bạch lão cha "Đều là hiểu lầm, sẽ không có gì đâu."

Bạch lão cha không để ý tới A Bồ, nhìn chằm chằm vào Sở Liên Phong "Tên người Hán kia, hẳn biết khuê phòng nữ tử thì nam tử không thể tùy tiện vào huống chi ngươi còn... Ngươi nói ngươi định làm như thế nào?"

Con ngươi Sở Liên Phong có chút ảm đạm, chân mày nhíu chặt, chuyện này truyền đi quả thật đối với thanh danh bất hảo nữ tử thì không tốt. Dù sao hôm qua hình như mình thật sự vô lễ với A Bồ.

"Ách, Bạch lão cha, thật ra thì không cần làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy đâu." Hách Liên Minh Kính không nhịn được vì Sở Liên Phong giải thích "Thật ra mọi chuyện là..."

"Ta nguyện ý cưới A Bồ!" Sở Liên Phong nhìn Hách Liên Minh Kính nói.

"Sở huynh, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" Hách Liên Minh Kính mở to mắt nhìn Sở Liên Phong, không phải hắn có người thích rồi sao. Thế nào...

"Ngươi, ngươi không nên nói lung tung." A Bồ bị lời nói của Sở Liên Phong làm hoảng sợ "Chúng ta vốn chỉ là hiểu lầm thôi."

Bạch lão hài lòng gật đầu một cái.

"Chuyện này ta không đồng ý." A Bồ nghiêm mặt nói.

Lúc A Bồ ngăn ở trước mặt Sở Liên Phong, Bạch lão cha cũng biết A Bồ thích cái tên người Hán này, lại hiểu tính tình A Bồ, một khi thích một người thì sẽ dốc lòng vì người đó, nếu người này trở về kinh đô, vậy cháu gái đáng thương của hắn chẳng phải là... Nhưng mà A Bồ nếu không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác "Hai người nên nói chuyện với nhau đi."

Mọi người theo Bạch lão cha đi ra ngoài, lúc đi Hách Liên Minh Kính nói với Sở Liên Phong "Sở huynh ngươi phải suy nghĩ kỹ để không làm tổn thương mình cũng như tổn thương người khác."

Sau khi mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Sở Liên Phong và A Bồ. A Bồ nhìn hài dưới chân không nói lời nào, Sở Liên Phong nhất thời cũng không biết làm sao mở miệng.

Cuối cùng A Bồ nói "Ta nói rồi, ngươi không nên vì chuyện hiểu lầm liền... tùy tiện nói bậy bạ. Ta A Bồ nổi danh bách linh điểu Trà Sơn tộc, Mông đa muốn kết hôn với ta có thể xếp hàng dài từ chân núi lên đỉnh núi, cho nên ngươi..."

"A Bồ, ngươi thích ta sao?" Hắn như thế nào không biết mới vừa rồi ánh mắt nàng nhìn mình tràn đầy tình ý.

A Bồ không lên tiếng, có chút mắc cở nhìn chằm chằm vào hài dưới chân, sau đó gật đầu một cái.

Sở Liên Phong thở dài "Ta không biết ngươi tại sao lại thích ta, thật ra thì trong lòng ta đã có người thương, nhưng đời này ta không thể nào cùng hắn chung một chỗ, tối hôm qua sau khi uống say, ta có vô lễ với ngươi."

"Chúng ta ngoại trừ cái ngoài ý muốn kia cũng không có làm gì." A Bồ giải thích "Hơn nữa cũng không có ai biết."

"Dù là như vậy, ta cũng phải phụ trách. Bất quá ta cũng không phải là vì phụ trách, ta không ghét ngươi, mà ngươi còn bảo vệ ta, tỉ mỉ chăm sóc ta, ta rất cảm động, mặc dù chưa thể là thích nhưng ta sẽ thử tiếp nhận ngươi, ngươi có thể cho ta cơ hội hay không, giúp ta quên người kia, để ta tiếp nhận ngươi."

A Bồ nhìn ánh mắt chân thành của Sở Liên Phong, cuối cùng gật đầu một cái.

Ngày hôm sau --- ------

Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt, Ngô thị vệ ba người chuẩn bị rời đi.

"Sở huynh ngươi thật sự quyết định rồi à?" Hách Liên Minh Kính nhìn Sở Liên Phong hỏi lần nữa.

Sở Liên Phong kiên định gật đầu một cái, nhìn ngươi hạnh phúc như vậy, hắn cũng nên buông xuống đoạn tình không nên có này, tự tìm kiếm hạnh phúc riêng.

"Vậy cũng tốt, nếu đã như vậy, Sở huynh ở lại chờ đại đội nhân mã đến, ta thì về bẩm báo cho Hoàng thượng để ngài phái quan viên tới, trong lúc đó chuyện nha môn Tây Vực liền do Sở huynh tạm thời phụ trách."

"Yên tâm đi, nói thế nào đi nữa ta bây giờ cũng coi như một nửa là người Trà Sơn tộc rồi."

"Ba vị trưởng lão, sau khi triều đình phái quan viên đến, để phòng ngừa phát sinh chuyện như Diêu Chi Hành, hôm qua ta đã viết một phương pháp, các ngươi dựa theo đó tự đi thiết lập một trưởng lão đoàn, cùng phủ kềm chế lẫn nhau. Cụ thể là cái gì thì trên đó đã viết rõ ràng." Hách Liên Minh Kính đem một phong thơ giao cho Bạch lão cha.

Cuối cùng lúc Hạ Lan Yên đến, hai người không nói nên lời, nhìn nhau một cái.

"Tiểu Kính Kính, cám ơn ngươi đã tha thứ cho ta, còn vì Trà Sơn tộc suy nghĩ nhiều như vậy."

"Như vậy có thể nói là ta rộng lượng." Hách Liên Minh Kính cười nói.

"Cùng tiểu Quận chúa sống tốt đó, nếu sau này có việc cần thì cứ mở miệng, Hạ Lan Yên ta sẽ toàn lực giúp đỡ.

"A a, nếu thật có chuyện, nhất định sẽ không quên ngươi. Ngươi cũng bảo trọng."

Ba người đánh xe ngựa đi.

Bên trong xe ngựa --- ---

"Hách Liên ngươi nói xem, Sở đại ca vì chuyện ô long đó mà quyết định chuyện chung thân đại sự như vậy có phải quá qua loa không?"

"Có lẽ đây là kỳ ngộ của Sở huynh không chừng, giống như chúng ta ban đầu cũng là bởi vì chuyện ô long nên quen biết nhau. Ai mà nghĩ tới cuối cùng chúng ta lại đi chung với nhau."

Mộ Dung Hi Nguyệt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt Hách Liên Minh Kính, vừa buồn cười suy nghĩ một chút lại cảm thấy ngọt ngào "Vậy ngươi nói Sở đại ca có thể cũng phải lên núi đao biển lửa còn xuống chảo dầu nữa à." +

"Ai biết được, Trà Sơn tộc muốn cưới vợ là phải bằng bản lãnh thật sự, bất quá ta tin tưởng Sở huynh hẳn có thể có bản lãnh này đi. A a!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK