Hách Liên Minh Kính chậm rãi mở mắt ra, chỉ cảm thấy trước mắt có chút mông lung, đầu có chút choáng váng. Hơi quay đầu, lại nhìn thấy Mộ Dung Hi Nguyệt gần trong gang tấc... Mặc dù hơi mơ hồ, thế nhưng vẻ mặt nhu hoà lúc ngủ, trên trán dán mấy lọn tóc, nhìn chung mang vẻ nhu nhược mê hoặc lòng người, làm cho lòng người xúc động không thôi.
Nhất thời hoảng hồn, đây là đang nằm mơ?..
Một cái tay đở trán, lắc đầu, lúc mở ra lần nữa, dung nhan Mộ Dung Hi Nguyệt càng ngày càng rõ ràng.. Nhất thời toàn thân cứng ngắc, làm sao Đại tiểu thư lại ở trên giường mình!!!
Nhìn đầu vai lộ ra da thịt trắng noãn, Hách Liên Minh Kính có chút sợ hãi nuốt nước miếng một cái. Tay khẽ run vén một góc chăn lên, nhìn vào trong.... Giống như bị điện giật vậy, nhanh chóng rút tay mình về, sắc mặt tái nhợt lại trắng nhách. Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt ngủ say như cũ, vẻ mặt hoảng hốt. Chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đây là... tình huống gì??
Có thể động tác của làm ảnh hưởng đến Mộ Dung Hi Nguyệt đang ngủ say. Trong giấc mộng đôi mi thanh tú của Mộ Dung Hi Nguyệt hơi nhăn, lông mi bất an giật giật thật giống như muốn tỉnh lại. Mở ra con ngươi trong suốt một tia mê ly, khi nhìn Hách Liên Minh Kính, tròng mắt thay đổi rõ ràng, ký ức đêm qua đột nhiên tràn về.
Vốn là sắc mặt Hách Liên Minh Kính tái nhợt, trong nháy mắt thành đỏ,nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt, mặt đầy hoảng hốt và sợ hãi.
Nhận thấy ánh mắt sợ hãi của Hách Liên Minh Kính, lông mi thật dài, run rẩy, là do mình nhất thời tình mê phóng túng nên mới....
"Đại tiểu thư... Ta... Ta... Ngươi.. Chúng ta như vậy sẽ..."
Hách Liên Minh Kính tay chân luống cuống, dáng vẻ hoàn toàn không nhớ gì, khiến Mộ Dung Hi Nguyệt vừa không thoải mái lại có chút chua xót. Một tay chống giường, tay khác kéo chăn đắp lên người ngồi dậy, một bên tìm y phục một bên lạnh nhạt nói "Hôm qua cái gì cũng không phát sinh."
Cái này làm cho Hách Liên Minh Kính ngẩn ngơ...Như thế nào cái gì cũng không phát sinh?
Mộ Dung Hi Nguyệt chịu đựng cảm giác lỗ mũi chua xót, chỉnh đốn lại y phục xong, vén chăn lên định rời đi lại bị Hách Liên Minh Kính bắt được cổ tay, ngơ ngác hỏi "Cái...cái gì cũng không phát sinh, chính là đã xảy ra chuyện phải không?"
Mộ Dung Hi Nguyệt cắn môi không trả lời.
Hách Liên Minh Kính chìm đắm trong ký ức, hôm qua mình ở một quán nào đó uống rượu, sau đó hình như Đại tiểu thư xuất hiện, tiếp theo... càng nhớ lại con ngươi càng mở to... Cái loại chuyện sau khi say rượu làm bậy sao lại phát sinh ở trên người mình!!!
Mộ Dung Hi Nguyệt hất tay Hách Liên Minh Kính ra, đứng dậy bước xuống giường.
Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt muốn đi, cũng vén chăn lên đi theo, từ phía sau ôm lấy Mộ Dung Hi Nguyệt, mắt đầy hối hận "Đừng đi, thật xin lỗi, thật xin lỗi vì hôm qua ta uống say nên mới đối với ngươi..."
"Buông ra!" Mộ Dung Hi Nguyệt nghe Hách Liên Minh Kính nói xin lỗi, lòng càng thêm đau, điều nàng muốn cho tới bây giờ đều không phải là nàng nói xin lỗi. Huống chi hôm qua cũng là do mình.....
"Ta thích ngươi!" Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt hết sức giãy giụa, sợ hãi thốt lên.
Mộ Dung Hi Nguyệt sững sốt một chút ~ nàng nói.. Thích..."Ngươi, mới vừa nói cái gì?"
Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt không vùng vẫy, đem người Mộ Dung Hi Nguyệt quay về phía mình. "Ta nói ta thích ngươi!"
Một câu nói kia, giống như nhánh cây khô héo tìm được suối ngọt, trong bóng tối thấy được ánh sáng cuối đường.
"Ta biết, ở nơi này các ngươi đối với loại chuyện này rất để ý. Ngươi yên tâm, sẽ đối với ngươi phụ trách, cũng sẽ đối với hành động của ta mà phụ trách." Ánh mắt Hách Liên Minh Kính vô cùng nghiêm túc cam kết.
Trong nháy mắt ánh sáng kia đột nhiên tắt hẳn, lâm vào trong bóng tối vô tận. Mộ Dung Hi Nguyệt xoay người, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra vẻ cười khổ. Quả nhiên... Nàng chỉ là vì phụ trách. Nếu như là vì phụ trách mới.. Câu nói kia còn có ý nghĩa gì chứ?
"Đại tiểu thư, ngươi làm sao..."
"Hách Liên đại nhân, sợ rằng ngươi là hiểu lầm." Mộ Dung Hi Nguyệt xoay người lại ánh mắt dửng dưng.
"Hiểu lầm? Tại sao có thể là hiểu lầm, mặc dù ta uống say, trí nhớ cũng có chút gián đoạn, nhưng chúng ta quả thật..."
"A ~" Mộ Dung Hi Nguyệt khinh miệt cười một tiếng "Như vậy thì sao? Hách Liên đại nhân muốn phụ trách như thế nào? Chẳng lẽ Hách Liên đại nhân còn muốn cưới bổn Quận chúa làm vợ? Nga, bổn Quận chúa quên mất, ngươi và ta đều là nữ tử sao có thể nói chữ cưới được."
Thân thể Hách Liên Minh Kính run rẩy, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thấy Hách Liên Minh Kính bị lời nói của mình làm tổn thương, Mộ Dung Hi Nguyệt chịu đựng đau lòng, lần nữa xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía Hách Liên Minh Kính "Cho nên, coi như hôm qua cái gì cũng chưa phát sinh đi, hai ta từ đây sẽ không còn đồng thời xuất hiện nữa, lúc gặp lại coi như không quen biết." Nói xong, Mộ Dung Hi Nguyệt cố gắng nén nước mắt không cho nó rơi xuống đi ra khỏi phòng.
Lúc gặp lại coi như không quen biết, lúc gặp lại coi như không quen biết...
Trong đầu Hách Liên Minh Kính chỉ còn lập đi lập lại những lời này, chẳng qua là Hách Liên Minh Kính cảm thấy tâm mình giống như bị cái gì nhéo vậy, rất đau rất đau, nàng và Đại tiểu thư từ đây coi như không quen biết sao? Không... Nàng làm sao có thể cùng Đại tiểu thư coi như không quen biết được... Nếu là lúc trước còn có thể...Nhưng mà bây giờ nàng cùng Đại tiểu thư đã... Không, không được, tuyệt đối không được!
Hách Liên Minh Kính co cẳng xông ra ngoài.
Mộ Dung Hi Nguyệt chạy ra khỏi phòng, nước mắt cũng không nhịn được nữa ào ào rơi xuống. Nắm chặt trái tim bị đau, che miệng chạy, có lẽ do quá mức đau lòng, càng chạy càng chậm... Cuối cùng vịn tường từ từ khụy xuống.
"Đại tiểu thư!"
Mộ Dung Hi Nguyệt trợn to đôi mắt bị lệ thấm ướt mơ hồ, một giây kế tiếp ngã vào trong ngực Hách Liên Minh Kính, chỉ nghe giọng nói của Hách Liên Minh Kính có chút run rẩy dồn dập "Ta biết, như vậy có chút đường đột, khiến cho ngươi không thể tiếp nhận. Ta cũng không biết nên nói với ngươi thế nào, nhưng mà ta...ta cũng không phải là bởi vì phụ trách mới nói thích ngươi, mà là bởi vì thích ngươi mới... Có lẽ là trước kia ta cũng đã đối với ngươi có cảm giác, chẳng qua là ta luôn luôn đối với chuyện tình cảm có chút chậm chạp nên mới không kịp phản ứng. Cũng không biết cái này có phải là thích hay không, còn tưởng rằng đây chẳng qua là tình bằng hữu mà thôi. Cho đến có người thức tỉnh ta, ta mới nhận ra tình cảm của mình. Có lẽ các ngươi sẽ nói ta là người điên hoặc cho ta là quái vật, nhưng là...ta vẫn phải nói với ngươi ta thích ngươi, thật thích ngươi. Đại tiểu thư, ngươi có thể hay không... cho ta một cơ hội? Để cho ta yêu ngươi ~ "
Hách Liên Minh Kính sau khi nói xong, lần nữa im lặng.
Chỉ có gió thu xào xạt thổi lất phất làm lá rụng tơi đầy, lay động vạt áo hai người, lòng Hách Liên Minh Kính vẫn còn rất khẩn trương.
"Ngươi.. Nói là sự thật?" Mộ Dung Hi Nguyệt từ trong ngực Hách Liên Minh Kính giãy giụa, giọng nói có chút run rẩy và không xác định hỏi, nàng không xác định được lời nói Hách Liên Minh Kính có phải là thật hay không, có chút sợ hãi nhìn Hách Liên Minh Kính.
Hách Liên Minh Kính thận trọng gật đầu một cái "Cầu ngươi cho ta một cơ hội! Mặc dù ta biết mình không có tư cách nói điều này. Nhưng mà....ta thật sự..."
Còn chưa chờ Hách Liên Minh Kính nói xong, một bên vừa đấm một bên vừa nức nở nói "Ngươi tên đại sắc lang này, lưu manh, ngu si, ngu ngốc, ngốc tử..." Dường như muốn đem ủy khuất và bất mãn còn có tình cảm đè nén mấy ngày nay tất cả đều phát tiết ra ngoài.
Thông minh như Hách Liên Minh Kính đây lần nữa bối rối, Đại tiểu thư... Đây rốt cuộc là đáp ứng hay không đáp ứng?
Thấy Hách Liên Minh Kính dáng vẻ không hiểu như cũ, Mộ Dung Hi Nguyệt cười phá lên, lao vào trong ngực nàng, ôn nhu dùng thanh âm chỉ có hai nàng mới có thể nghe được "Đứa ngốc... Ta cũng thích ngươi."
Hách Liên Minh Kính thoáng sững sốt một chút sau đó, độ cong khóe miệng càng ngày càng lớn, ôm Mộ Dung Hi Nguyệt thật chặc cảm kích nói "Cám ơn, cám ơn ngươi, Đại tiểu thư."
Hình ảnh ấm áp hòa hài như vậy cũng không duy trì bao lâu, bởi vì bị một cái thanh âm đánh vỡ.
"Nha nha nha, thật là tình chàng ý thiếp, ngươi nông ta nông, làm người ta ghen tị a!" Hạ Lan Yên một bộ dáng vẻ đang xem kịch hay ngồi ở trên tường rào.
"Là ngươi!!" Mộ Dung Hi Nguyệt thấy rõ người nói chuyện, toàn thân phòng bị.
"Tiểu Quận chúa khẩn trương như vậy làm gì? Mặc dù dáng ấp của ta không giống Quận chúa chọc người yêu mến như vậy nhưng cũng không đến nổi hù dọa ngươi chứ?" Hạ Lan Yên sờ gò má của mình nói.
"Khụ khụ!" Hách Liên Minh Kính bất mãn ho khan hai tiếng, tỏ ý Hạ Lan Yên chớ làm càn nữa.
Hạ Lan Yên mặt đầy ủy khuất nói "Tiểu Kính Kính thật là không có lương tâm, mới vừa có người yêu liền đem ân nhân quên mất. Cũng không suy nghĩ một chút đêm qua là ai ra sức đuổi hết đám người làm, để cho các ngươi có thể ở dưới ánh trăng cùng nhau làm việc tốt, thúc đẩy giai nhân!"
Hách Liên Minh Kính bị Hạ Lan Yên nói như vậy, nhất thời trong đầu nhớ lại hôm qua thân thể Mộ Dung Hi Nguyệt ở dưới người mình vô cùng mê hoặc, nhất thời mặt đỏ bừng.
Mộ Dung Hi Nguyệt cũng mặt đầy đỏ bừng, nàng tự hỏi vì sao đêm hôm qua một tên người làm cũng không có, nguyên lai là bởi vì nàng.. Nghĩ đến nàng đã biết thân phận Hách Liên Minh Kính, hơn nữa nàng là người Hồng Liên Giáo, không biết có chủ ý gì, nhãn mâu tràn đầy hàn ý "Ngươi cái đồ yêu nhân, yêu giáo đã bị diệt còn dám xuất hiện! Hôm nay bổn Quận chúa liền thay mặt triều đình thu thập ngươi."
"Ai nha, tiểu Quận chúa oan uổng a, ta tại sao lại xuất hiện ở nơi này, ngươi nên hỏi một chút người bên cạnh ngươi." Hạ Lan Yên nói xong, cố ý ném một ánh mắt quyến rũ ánh mắt quyến rũ với Hách Liên Minh Kính. "Là nàng tự mình đem ta mời vào phủ đấy. Tiểu Kính Kính ngươi nói có đúng hay không?"
"Ta... Ta... Đại tiểu thư, ngươi không nên hiểu lầm, đừng nghe giáo chủ tỷ tỷ đâm bị thóc, chọc bị gạo. Nàng, nàng cũng không phải như ngươi nghĩ đâu." Hách Liên Minh Kính vội vàng chịu thua.