Mộ Dung Hi Nguyệt nâng con ngươi "Cái gì?"
"Ngươi ngồi như vậy sao ta xem hồ sơ vụ án được ~~ rõ ràng là hành hạ ta mà!" Hách Liên Minh Kính tức giận nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt nếu không phải là đùi mình thì không ngồi.
Mộ Dung Hi Nguyệt mặt đầy vô tội nói "Bình thường ngươi xem thế nào thì giờ xem thế ấy ~" cố ý xoa xoa lỗ tai Hách Liên Minh Kính, nàng biết lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Hách Liên.
"Ti ~" Hách Liên Minh Kính ngay lúc ngón tay Mộ Dung Hi Nguyệt chạm đến lỗ tai mình thì khẽ run lên.
Thấy Mộ Dung Hi Nguyệt đùa dai, khóe miệng Hách Liên Minh Kính hơi giơ lên "Đây là ngươi khiêu khích ta, cũng đừng trách ta ~~~~"
"A --- ---" còn không chờ Mộ Dung Hi Nguyệt phản ứng, người đã bị Hách Liên Minh Kính ôm, lo lắng té xuống ôm thật chặc cổ Hách Liên Minh Kính.
"Mau buông ta xuống!" mặc dù có chút cáu giận, nhưng khóe mắt tràn đầy tiếu ý
"Không.."
"Nếu không thả ta xuống, cứ ôm như vậy rồi không có khí lực chống đỡ, hai người chúng ta đều té xuống mất." Mộ Dung Hi Nguyệt buồn cười nhìn Hách Liên Minh Kính hai chân run rẩy nhưng gắt gao không buông tay.
"Được a, dám xem thường ta, chờ một chút ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta." Hách Liên Minh Kính ôm ngang Mộ Dung Hi Nguyệt từng bước từng bước đi tới bên giường.
Biết Hách Liên Minh Kính có ý gì, trên mặt Mộ Dung Hi Nguyệt lộ ra một tia ửng đỏ, nện một cái lên vai Hách Liên Minh Kính "Đừng làm rộn, bây giờ là ban ngày, hơn nữa ngươi không phải muốn hồ sơ vụ án sao?"
"Ban ngày, làm gì có ban ngày, ở trong mắt ta ngày nào cũng là đêm tối, hồ sơ này ngày mai xem cũng được."
Mộ Dung Hi Nguyệt nhìn Hách Liên Minh Kính mở mắt nói nhảm cứng rắn là đem ban ngày nói thành đêm tối vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đại nhân ~~~" chẳng qua là có người rất không thức thời từ ngoài cửa hô một tiếng.
Cái này làm cho Hách Liên Minh Kính cả kinh, chân mềm nhũn.
"Nha ~~ "
"Ai u ~ "
"Đại nhân!" Lão Lý còn tưởng rằng đại nhân và Quận chúa xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy cửa ra. Nhưng mà khi nhìn thấy hai người té xuống đất, lão Lý mặt đỏ lên, vội vàng ấp úng nói "Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết, đại nhân....hai người tiếp tục đi. Bọn thuộc hạ chờ đại nhân làm xong chuyện sẽ tới." sau đó lui ra ngoài, lúc đi còn không quên đóng cửa phòng.
Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt bị một loạt động tác của lão Lý, hoảng hốt mấy giây, nhìn tư thế hai người, lại suy nghĩ một chút biểu tình mới vừa rồi của lão Lý.
"Xì ~~ đều tại ngươi, làm cho người khác hiểu lầm, sau này ta đường đường là Quận chúa làm sao gặp người nha!"
Hách Liên Minh Kính cũng cười một trận.
"Còn không mau đứng lên, đè ta đau quá!"
Vừa nghe Mộ Dung Hi Nguyệt kêu đau, Hách Liên Minh Kính liền vội vàng đứng dậy, sau đó đưa tay ra kéo Mộ Dung Hi Nguyệt từ dưới đất lên, phủi bụi cho nàng.
"Ngươi mau đi xem lão Lý tìm ngươi có chuyện gì đi."
"Ân!"
Cái này thật không thể trách hắn, hắn làm sao biết ban ngày, đại nhân và Quận chúa lại có hứng thú cao như vậy. Đại nhân sẽ không trách hắn quấy rầy chuyện tốt đâu ha.
"Lão Lý, đi gấp như vậy làm gì?" Lão Lý đi quá nhanh, thiếu chút nữa thì đụng phải Đại Bảo cùng Tiểu Đường.
"Lão Lý, ngươi làm gì mà mặt đỏ thế?" Tiểu Đường thấy lão Lý có chút kỳ quái.
Lão Lý ho nhẹ một tiếng, đem chuyện mới vừa nhìn thấy nhỏ giọng nói kể lại.
"A, ngươi mới vừa chứng kiến chuyện tốt của đại nhân và Quận chúa?"
"Xuỵt, Tiểu Đường thối, ngươi muốn đại nhân giết ta sao, nói lớn như vậy." Lão Lý một tay bịt miệng Tiểu Đường.
"Ưm ưm!" tiểu Đường không thở được, thẳng tắp phát ra âm thanh ưm ưm.
Lão Lý buông Tiểu Đường ra, ghét bỏ bàn tay dính nước miếng của Tiểu Đường, đi tới chà chà lên người Tiểu Đường.
"Lão Lý ngươi đây là bị đại nhân đá văng ra ngoài?" Đại Bảo hỏi.
"Cái gì chứ. Ta nhân lúc đại nhân còn chưa nổi giận, vội vàng đi ra ngoài."
"Bây giờ còn ban ngày, đại nhân thật đúng là nóng lòng a!" Tiểu Đường nhìn bầu trời vẫn còn sáng chưng.
Đại Bảo tiểu Đường một cái "Ngươi cái này tiểu tử ngốc không ai thèm cưới làm sao biết loại chuyện này, một khi muốn làm thì làm gì còn quản ban ngày hay đêm tối. Bất quá đại nhân và Quận chúa.. A a, ta thật đúng là chưa từng nghĩ đại nhân sẽ cùng Quận chúa chung một chỗ đâu, các ngươi có nhớ khi đó đại nhân và Quận chúa như thủy hỏa bất dung không."
"Hắc hắc, cái này gọi là hoan hỉ oan gia." Tiểu Đường xoa xoa đầu bị gõ "Hay là Tiểu Đường ta thật tinh mắt, lần đầu tiên thấy Quận chúa đã cảm thấy nàng là phu nhân của đại nhân, không nghĩ tới đúng là bị ta đoán trúng."
"Thôi đi!" lão Lý liếc Tiểu Đường đang đắc ý liếc một cái "Khi đó ngươi kêu một câu phu nhân, hình như là bị Quận chúa chỉnh đến thảm luôn, vừa nhìn thấy Quận chúa chân cũng không đứng thẳng nổi nữa."
"Ha ha ha, khi đó, Quận chúa thật sự rất hung dữ." Tiểu Đường sờ đầu mình cười lớn. Đại Bảo và lão Lý cũng cười theo.
Hách Liên Minh Kính từ thư phòng đi ra, nhìn thấy ba người ở hành lang bên ngoài cười khúc khích. Từ phía sau vỗ vai lão Lý một cái.
"Đại, khụ, khụ!" Đáng thương lão Lý, cười quá đắc ý, để cho bị sặc nước miếng của bản thân.
"Các ngươi đang cười cái gì vậy? Cười đến nỗi không biết gì luôn."
"Đại nhân, ba người chúng ta là nhớ lại chuyện trước kia, cho nên liền cười."
"Đúng đúng, là chuyện trước kia..."
"Nga. Thú vị không, kể ta nghe đi."
"Ách, đại nhân sư gia phân phó thuộc đi làm công việc, thuộc hạ cáo lui." nói xong, Đại Bảo và Tiểu Đường liền chạy mất.
Hai tên tiểu tử không đạo nghĩa kia!
"Lão Lý?"
"Đại nhân ~" đáng thương lão Lý một người lưu lại đối phó đại nhân. Ôm quyền tạ tội nói "Đại nhân, thuộc hạ thật sự không phải cố ý quấy rầy hứng thú của đại nhân đâu."
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của lão Lý, Hách Liên Minh Kính có chút không biết làm sao "Đại ca, ta chỉ có thể nói ngươi suy nghĩ nhiều quá."
Suy nghĩ nhiều?
Hách Liên Minh Kính cũng không có ý định cùng lão Lý giải thích "Ngươi mới vừa rồi tìm ta có chuyện gì không?"
"Là Trác đại nhân nghe tin đại nhân trở lại, kể cả thân sĩ cử nhân của huyện Thái Bình nói nên vì đại nhân nên vì đại nhân và Quận chúa tẩy trần."
"Nga, ta đi nói với Đại tiểu thư một tiếng, ngươi trước lui ra đi."
"Dạ!"
Bên ngoài Nha môn --- -----
"Đại tiểu thư, ngươi thật sự không đi?"
Mộ Dung Hi Nguyệt giúp Hách Liên Minh Kính sửa sang cổ áo, lắc đầu một cái "Mấy cái loại giới quan lại này không chỉ có không thú vị, một khi ngồi xuống là tốn cả tiếng, ta mới không thèm tới đó đâu."
"Vậy cũng tốt." thật ra thì Hách Liên Minh Kính cũng không muốn đi, thích ở nhà bồi Đại tiểu thư, nhưng là, đây là yến tiệc vì mình, không đi không tốt.
"Nhớ về sớm, không cho phép uống rượu ~!"
"Ừ, buổi tối ta bồi ngươi đi thả Khổng Minh đăng." Hách Liên Minh Kính lên kiệu đi mất.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đảo mắt cái màn đêm buông xuống. Mộ Dung Hi Nguyệt đứng ở cửa nha môn đợi lâu, tức giận dậm chân "Đáng chết Hách Liên, thối Hách Liên, rõ ràng đáp ứng người ta sẽ về sớm, bây giờ là giờ gì rồi còn chưa trở về. Nói chuyện không giữ lời gì hết, làm hại bổn tiểu thư đợi lâu như vậy!"
"Quận chúa, ngài có muốn về phòng nghỉ ngơi trước hay không, đại nhân chỉ sợ là không thoát được, có thể sẽ về trễ." Giang Liên Nhi đề nghị.
"Hừ ~ không cần vì nàng nói viện lý do, nàng chính là không giữ lời hứa. Nếu nàng trở lại, ta sẽ trừng trị nàng." Mặc dù giọng nổi giận đùng đùng, nhưng ánh mắt đi vẫn nhìn chằm chằm vào con đường phía trước "Liên Nhi ngươi nói xem bên ngoài tối đen như vậy Hách Liên có thể lạc đường hay không?"
"Không có đâu, có sư gia đi theo mà."
"Không được, để ta đi xem một chút, ngươi về phòng trước đi. Không cần đi theo."
Giang Liên Nhi thấy Mộ Dung Hi Nguyệt khăng khăng bước đi, lại không để cho mình đi theo, không thể làm gì khác hơn là nói "Kia Quận chúa đừng đi quá xa."
"Ừ."
Đứng đợi ở đầu đường, rốt cuộc thấy được cổ kiệu huyện nha đi tới.
"Ngừng!" Sư gia thấy Mộ Dung Hi Nguyệt vội vàng cho kiệu dừng lại.
Gõ kiệu một cái "Đại nhân... "
"Thế nào?" Hách Liên Minh Kính kéo màn kiệu ra, nhìn thấy Mộ Dung Hi Nguyệt cách đó không xa, ngẩn ra "Đại tiểu thư?" Vội vàng xuống kiệu.
"Đại tiểu thư, ngươi làm sao đứng ở chỗ này vậy?"
"Hừ ~" Mộ Dung Hi Nguyệt hai tay khoanh trước ngực, không nhìn Hách Liên Minh Kính. Cả người cho thấy nàng mất hứng.
"Đại tiểu thư, sao vậy?" Hách Liên Minh Kính thận trọng kéo kéo tay áo Mộ Dung Hi Nguyệt.
"Ngươi uống rượu?!!" Lửa giận sắp bùng cháy.
"Không có không có, ta không uống rượu, là người khác vô tình đổ rượu lên người ta."
Mộ Dung Hi Nguyệt thoáng vui mừng.
"Đại nhân?" Kiệu phu và sư gia khó xử, lưu tại nơi này cũng không phải, đi cũng không được.
"Các ngươi về trước đi, các ngươi về trước đi, nơi này cách nha môn cũng không xa, ta cùng Quận chúa sẽ về sau."
"Dạ!"
Người đều đi hết, còn lại hai người Hách Liên Minh Kính và Mộ Dung Hi Nguyệt.
Mộ Dung Hi Nguyệt cũng định đi, lại bị Hách Liên Minh Kính kéo lại "Đại tiểu thư, tại sao mất hứng?"
Mộ Dung Hi Nguyệt cũng không hất tay Hách Liên Minh Kính ra "Ngươi còn hỏi ta, ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta sẽ về sớm bồi ta đi thả Khổng Minh đăng, bây giờ ngươi xem là giờ gì rồi."
"Ách..." Hách Liên Minh Kính tự biết đuối lý, mặc dù nàng vốn là định về sớm, nhưng lại xảy ra chút tình huống cho nên mới về trễ "Thật ra là trong yến hội xảy ra chút chuyện, vốn là ta đang định từ chối bọn họ, sớm trở về, bất quá một cô nương lúc khiêu vũ bị mất thăng bằng vô tình ngã xuống trên người ta,..."
"Cho nên dẫn tới một màn anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó cùng cô nương kia nói chuyện đem giao hẹn với ta quên mất không còn một mống có phải hay không!" Mộ Dung Hi Nguyệt nghe Hách Liên Minh Kính giải bày, vốn chỉ là than phiền, bây giờ thật sự tức giận, đem tay Hách Liên Minh Kính hất ra.
Hách Liên Minh Kính thấy Mộ Dung Hi Nguyệt tức giận định đi, tiến lên một bước muốn bắt lấy tay nàng, cũng không quản bị hất ra. Biết Đại tiểu thư thật sự nổi giận, từ phía sau lưng ôm chặc lấy Mộ Dung Hi Nguyệt "Đại tiểu thư trước hết nghe ta giải thích đi mà!"
"Ôm ta làm gì, không phải có người đầu hoài tống bão* sao? Mộ Dung Hi Nguyệt tức giận vùng vẫy mấy cái, lại không cựa ra. (*Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.)
"Nơi nào có người đầu hoài tống bão a, là nàng vừa nhảy vừa chúc rượu, lúc đến trước mặt ta bị vướng chân vào váy dài sau đó ngã lên người ta, rượu cũng rơi trên người ta. Ta vừa định mượn cớ rời đi, nhưng nếu ta rời đi, người khác sẽ cho là ta tức giận cô nương kia, trách tội lên cả nhà cô nương đó, cho nên ta cũng chỉ ngồi lại với bọn họ một lúc thôi."
"Ngươi thật là suy nghĩ chu đáo cho cô nương kia quá ha." Mặc dù biết Hách Liên Minh Kính làm như vậy không có sai, nhưng nghĩ đến nàng vì nữ tử khác bỏ quên giao hẹn, trong lòng cũng có chút không tiếp thụ được.
"Ta biết sai rồi mà ~~~ nương tử đại nhân đừng tức giận nữa nha~~" Hách Liên Minh Kính dán chặc vào lưng Mộ Dung Hi Nguyệt, hai tay ôm eo Mộ Dung Hi Nguyệt, cọ cọ hết bên trái rồi lại qua bên phải,, không ngừng nũng nịu phả hơi vào tai Mộ Dung Hi Nguyệt. Mộ Dung Hi Nguyệt không chịu nổi Hách Liên Minh Kính làm nũng "Tốt lắm tốt lắm, chịu thua ngươi rồi."
"Không tức giận?"
Mộ Dung Hi Nguyệt nhíu mày "Người nào nói?"
"Ta sai rồi mà ~ nương tử đại nhân không nên tức giận, tiểu nhân không phải cố ý, nương tử đại nhân rộng lượng ~~~" tiếp tục động tác làm nũng vừa rồi.
Mộ Dung Hi Nguyệt buồn cười nhìn Hách Liên Minh Kính "Được rồi, ngươi còn hành động như vậy nữa sẽ làm ta choáng váng."
Hách Liên Minh Kính mới không đung đưa nữa, chẳng qua tay ôm Mộ Dung Hi Nguyệt không buông.
"Ngươi nếu không thông minh như vậy thì tốt biết bao!" cũng không biết là đang nới với Hách Liên Minh Kính hay là đang tự mình nói.
"?" Hách Liên Minh Kính không hiểu nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt "Tại sao? Thông minh chẳng lẽ không được sao?"
"Được, chỉ là ngươi quá thông minh, chuyện gì cũng có thể xử lý toàn vẹn, Ta hy vọng ngươi có thể ích kỷ một chút, như vậy..." Ánh mắt Mộ Dung Hi Nguyệt u ám.
"Nguyên lai nương tử thích ngốc tương công à!" Hách Liên Minh Kính bừng tỉnh hiểu ra.
Hơi cắn môi dưới, lộ ra một bộ đáng thương, đầu đặt ở vai Mộ Dung Hi Nguyệt một cái "Nương tử, nơi này tối quá, sẽ có chó sói, chó sói sẽ ăn thịt ta, ta sợ.."
"Phốc xuy ~~" Mộ Dung Hi Nguyệt cười khẽ, phối hợp sờ sờ tóc Hách Liên Minh Kính "Ngoan, ngốc tướng công chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời nương tử, chó sói sẽ không dám tới ăn thịt ngươi đâu."
"Nga nga!" Hách Liên Minh Kính ôn thuận gật đầu, ôm eo Đại tiểu thư một trước một sau từng bước từng bước theo sát đi về phía trước.
Mộ Dung Hi Nguyệt dựa vào trong ngực Hách Liên Minh Kính lòng tràn đầy ngọt ngào.
Hách Liên Minh Kính thừa cơ hội hôn trộm, chọc cho Mộ Dung Hi Nguyệt thẹn thùng không dứt "Ngươi xong chưa, như vậy đi tới khi nào mới về phủ."
"Vậy thì cứ từ từ mà về ~~ "