• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù A Bồ hảo tâm nói muốn đưa họ qua sông. Nhưng mà cái bè trúc kia quá mức đơn sơ. Ba người vừa lên liền lay động, sức nặng của năm người làm cho cái bè hơi ngập nước, ai cũng đều bị nước thấm ướt. Lúc này lại là mùa đông, giầy ướt không chỉ có khó chịu còn rất lạnh. Đáng thương mấy người Hách Liên Minh Kính cho tới bây giờ không có ngồi qua loại bè trúc này, không dám nhúc nhích, rất sợ sơ ý một thì cái bè yếu ớt này liền vỡ tan.

A Bồ buồn cười nhìn ba vị người Hán đang sợ hãi, chống cây trúc nhẹ nhàng hướng bờ bên kia chèo tới. Bắt đầu ca hát "Trà sơn u hương, sơn cốc lai liễu khả yêu, trà sơn nữ hoa trứ thuyền..."

Hai bờ sông núi xanh vây quanh, rào rào tiếng nước chảy vang nhẹ ở bên tai, giọng điệu dễ nghe tựa như được hòa mình cùng với thiên nhiên, cả người thoải mái dễ chịu, hoàn toàn quên mất dưới chân lạnh như băng.

Tiếp theo từ đầu kia nam tử cũng hát lên "Trà sơn đích a ca yêu, khảm sài hồi gia yêu, ngộ kiến liễu hảo muội muội. Năng phủ tương thức nhất tràng?" Nhất thời A Bồ không hát. Sở Liên Phong tò mò hỏi "Sao ngươi không hát nữa?"

"Ta có hát hay không, ai mượn người Hán ngươi lắm mồm."

"A Bồ muội, ngươi làm sao có thể nói như vậy." A Hoa ngượng ngùng hướng về phía Sở Liên Phong cười một tiếng "Ân công thật xin lỗi, tính tình A Bồ chính là thẳng như vậy. Người Trà Sơn tộc chúng ta biểu đạt tình yêu rất trực tiếp, nếu nam tử coi trọng một nữ tử thì sẽ hát một bài sơn ca, nếu nữ tử kia cũng hữu ý với nam tử thì sẽ cùng nam tử hát đối, bày tỏ tiếp nhận nam tử này. Nếu không hát đối chính là biểu thị không thích nam tử này. Ngược lại thì nữ tử nếu coi trọng nam tử nào thì cũng sẽ hát đối với nam tử đó."

"Nga, nguyên lai nam tử kia là đang bày tỏ tình yêu a." Sở Liên Phong phản ứng.

"Các ngươi cũng quá cởi mở đi." Ngô thị vệ cảm thấy rất mới lạ.

"Hừ ~ người Trà Sơn tộc chúng ta không giống người Hán các ngươi thích vòng vo, nếu thích thì nói thích, nếu không thích thì nói không thích, như vậy đỡ gây ra phiền toái, không cần quá nhiều quy củ và lễ tiết." A Bồ vừa chèo thuyền vừa nói.

"Nói như vậy, người Trà Sơn tộc các ngươi ai cũng phải biết ca hát nếu không sau này không phải một thân một mình sao." Hách Liên Minh Kính trêu ghẹo nói.

"Người Trà Sơn tộc chúng ta sinh ra đã biết ca hát rồi." A Bồ tự hào nói.

"Mới sinh ra liền biết ca hát, ta không tin!" Sở Liên Phong không công nhận nói.

"Cái tên người Hán nhà ngươi thì biết cái gì!" A Bồ bất mãn lần nữa.

Hách Liên Minh Kính nhìn A Bồ thẳng tính như vậy nhất thời nhớ tới Đại tiểu thư Mộ Dung Hi Nguyệt, Đại tiểu thư....cũng có tính cách như vậy. Nhất thời không còn tâm tình đùa giỡn, sâu kín nhìn hàng núi xanh, không biết Đại tiểu thư thế nào, ở Trà Sơn tộc đã quen thuộc chưa? Cứ như vậy lúc bè trúc cập bờ, Sở Liên Phong và Ngô thị vệ nhảy lên trước neo thuyền lại. A Hoa giúp A Bồ lấy đồ lên.

"Cũng không quá xấu xa, vẫn còn biết giúp neo thuyền." A Bồ lầm bầm một câu.

Cái này làm cho Sở Liên Phong bên cạnh nghe thấy nổi đóa "Chúng ta vốn cũng không phải là người xấu có được hay không, là do ngươi quan niệm bảo thủ đem chúng ta là người xấu."

"Hừ ~ không là người xấu cũng không có nghĩa là người tốt, người Hán các ngươi ta gặp nhiều, người người đều là âm hiểm xảo quyệt."

"Vị cô nương này, lời đó thì không đúng, mặc người Hán có người xấu, nhưng cũng không phải ai cũng là người xấu a, cũng có người tốt. Ngươi không thể đem tất cả mọi người đều cho là xấu hết, ta không tin Trà Sơn tộc các ngươi không có người xấu." Hách Liên Minh Kính nói.

"Được rồi, coi như ta nói sai, đại đa số người Hán các ngươi là người xấu, vậy đi." A Bồ thời điểm nói đại đa số có hơi nhấn mạnh.

Hách Liên Minh Kính buồn cười nhìn A Bồ sửa chữa sai lầm.

"A Hoa ca, ta đi trước, ngươi cho ta gửi lời tới Sơn bá bá, hai ngày nữa ta sẽ đến thăm." A Bồ nói với A Hoa.

" Được, A Bồ, ngươi đi cẩn thận."

A Bồ trước khi đi còn không quên trừng mắt với Sở Liên Phong. Sở Liên Phong buồn bực nói "Nàng làm gì ghét người Hán chúng ta như vậy."

"Cái này không thể trách A Bồ, trước kia A Bồ tốt bụng dẫn đường cho một tên người Hán, nếu không phải lúc ấy mấy người Trà Sơn tộc mấy người chúng ta nhìn thấy, A Bồ thiếu chút nữa thì bị tên người Hán kia làm nhục." A Hoa giải thích "Nhưng sau khi Trà Sơn tộc chúng ta cho tên người Hán đó một trận, Huyện lão gia đánh chúng ta mười đại bản, còn nhốt mấy ngày. Nếu không phải Bảo Tam ca ra mặt, không biết bị nhốt đến khi nào."

"Lẽ nào lại như vậy, Huyện lệnh kia nhất định chính là một tên hôn quan." Sở Liên Phong nghe không vô "Vậy phủ doãn nơi này cũng không để ý sao?"

"Phủ doãn và Huyện lão gia đều chung một hội." A Hoa bất đắc dĩ nhún vai một cái "Chúng ta đã quen rồi, cho nên người Hán mới có thể phách lối khi dễ người Trà Sơn tộc chúng ta."

"Ai nha, A Hoa thật là hồ đồ, nhìn xem giầy của ba vị ân công cũng ướt hết rồi. Mau tới nhà của ta đổi đi, để lâu sẽ lạnh đó."

"A Hoa, không cần kêu ân công như vậy, ngươi và ta không lớn bao nhiêu, kêu ta Tiểu Kính là được, hắn họ Sở, còn hắn họ Ngô."

"Nga,. hảo A kính, A Sở ca, A Ngô ca."

Tại sao phải thêm chữ A vào trước cái tên? Chẳng lẽ đây cũng là tập tục của Trà Sơn tộc bọn họ?

Dọc theo đường đi, A Hoa bên dặn dò bọn họ cẩn thận đá dưới chân, bên giới thiệu Trà Sơn tộc, xa xa nhìn lại từng hàng núi trà chạy dài không dứt. Nguyên lai Trà Sơn tộc là thất sơn nhất thủy nhị điền. Núi dĩ nhiên là núi trà, cho nên Trà Sơn tộc nổi danh là sản xuất trà. Nước tự nhiên không phải nước con sông vừa rồi mà là hồ nước....

A Hoa cao hứng kêu lên "Chúng ta đến làng rồi." Chỉ thấy một hồ nước to lớn sâu xuống mặt đất như một tấm gương, trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn. Bốn phía đồi núi trập trùng, dùng cây tre, cây trúc dựng nhà ở. Nữ tử Trà Sơn tới tới lui lui ở trên mặt hồ giặt quần áo.

"Oa ~" Sở Liên Phong và Ngô thị vệ không được tự nhiên phát ra một tiếng cảm thán.

"Chẳng qua là nơi trồng lan của chúng ta thôi, đi bên này, nhà ta ở bên này."

"A Đa, ta trở lại." A Hoa cao hứng đẩy cửa nhà ra.

"A Hoa đã về rồi." một lão bá tinh thần phấn chấn đi ra, chẳng qua là khi nhìn thấy ba tên người Hán ngoài cửa tựa như thấy thổ phỉ vậy, nhanh chóng kéo A Hoa vào nhà, đóng cửa lại. Ba người Hán đáng thương bị nhốt ở ngoài cửa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì xảy ra. Ở trong phòng, A Hoa biết A Đa hiểu lầm, liền vội vàng giải thích rõ ràng. Sơn bá biết ba vị người Hán bên ngoài cứu nhi tử mình, vội vàng ra mở cửa mời ba vị đi vào.

"Ba vị thật xin lỗi, lão đầu tử thấy các ngươi ăn mặc như người Hán cho nên...."

"Không sao không sao, lão bá chúng ta biết." Hách Liên Minh Kính cười một tiếng.

"A a, ta đã nghe A Hoa nói, các ngươi nếu là không chê nhà ta đơn sơ liền ở lại đi."

"Vậy cám ơn lão bá." Hách Liên Minh Kính ôm quyền nói cám ơn.

Không bao lâu, A Hoa liền bưng một hủ rượu, cùng ba cái tô đi ra "Hoan nghênh khách xa đến chơi." A Hoa nói xong, nhét cho mỗi người một cái tô.

"A Hoa, ngươi đây là?"

"A a, đây là tập tục Trà Sơn tộc chúng ta, chỉ cần có khách vào làng nhất định phải kính khách ba bát rượu. Sau đó bày tỏ hoan nghênh, nếu khách không uống liền bày tỏ xem thường Trà Sơn tộc chúng ta, liền không cho vào làng."

Ánh mắt Hách Liên Minh Kính trừng thật to, trời ơi trời ạ, một cái tô, còn phải uống ba lần, muốn lấy mạng ta à.

"Ha ha ha" chỉ thấy Sở Liên Phong rất là hào sảng đem ly rượu uống sạch "Tập tục này hay quá nè. Ta thích!"

A Hoa thấy vậy, lại rót một chén, Sở Liên Phong rất nhanh liền đem ba chén uống cạn, Ngô thị vệ sau đó cũng uống xong.

A kính, chỉ còn lại ngươi, uống nhanh đi, rượu này uống rất ngon. Là rượu đế đặc biệt của Trà Sơn tộc chúng ta."

"Cái... Cái này.. Ta.." Hách Liên Minh Kính khóc không ra nước mắt, sao lại có tập tục như vậy, trước không nói nàng dị ứng rượu cồn, coi như không dị ứng rượu cồn nàng cũng  không uốngđược nhiều như vậy a.

Sở Liên Phong lúc này tới giải vây "A Hoa, hiền đệ hắn từ nhỏ có bệnh, không thể uống rượu, chỉ cần uống chút xíu sẽ phát bệnh, cho nên.."

Hách Liên Minh Kính liền vội vàng gật đầu "Đúng đúng, ta biết không uống rượu là bất kính đối với Trà Sơn tộc các ngươi, bất quá ta thật không thể uống rượu, nếu không sẽ xảy ra chuyện, nếu không như vậy đi, để tỏ lòng, ba tô rượu này Sở huynh thay ta uống, sau đó ta dùng trà thay rượu kính ngươi ba chén. Có được không?"

Ách, tại sao là ta uống? Sở Liên Phong vô tội nhìn Hách Liên Minh Kính.

Ngươi không phải thích uống rượu sao, cho ngươi uống thêm còn chê à.

Nhưng mà tửu lượng của ta không tốt lắm.

"Ha ha ha, mặc dù Trà Sơn tộc chúng ta rất coi trọng phong tục, nhưng cũng không phải là người vô lý, nếu A Kính có bệnh trong người, liền lấy trà thay rượu vậy."

Sau khi kết thúc đón gió tẩy trần, Hách Liên Minh Kính hỏi "Lão bá ngươi sống ở đây chắc cũng lâu rồi, ta muốn hỏi thăm một người."

"Hỏi thăm một người? Là người Trà Sơn tộc sao?"

Phải phải, nàng kêu Hạ Lan Yên, ngươi có biết nàng đang ở đâu không?" Hách Liên Minh Kính kích động nói.

"Hạ Lan Yên?" Lão bá nhìn nhi tử, chỉ thấy nhi tử cũng lắc đầu một cái "Ở Trà Sơn tộc chúng ta thật giống như chưa từng nghe qua người này."

"Làm sao sẽ không có, nàng rất đẹp rất đẹp, dáng dấp rất yêu nghiệt, rất dễ nhận ra." Hách Liên Minh Kính nóng nảy.

"Theo ngươi miêu tả, thật sự chưa từng thấy qua."

"Làm sao, tại sao không có chứ, Hạ Lan Yên không thể nào lừa gạt ta a, nàng rõ ràng nói mình là người Trà Sơn tộc, còn nói là người thừa kế tộc trưởng làm sao có thể không có được." Hách Liên Minh Kính có chút ngây dại.

"Ngươi là đang nói Phượng Hoàng Trà Sơn tộc chúng ta đi."

"Phượng Hoàng?"

"Nữ nhi tộc trưởng đương nhiên là Phượng Hoàng Trà Sơn tộc chúng ta rồi, cũng chính là người thừa kế tộc trưởng Trà Sơn tộc chúng ta." Sơn bá nói.

"Đúng đúng, chắc là nàng, vậy nàng ở nơi nào?"

"Nàng ngụ ở đỉnh núi Lan sơn."

Hách Liên Minh Kính đang muốn đi ra ngoài, lại bị Sơn bá bá kêu lại "Nè người Hán, ngươi định đi đâu?"

"Đương nhiên là đi lên đỉnh núi."

"Ngươi định mặc đồ này đi? A a, lão đầu khuyên ngươi hay là đổi sang trang phục khác đi, ngươi mặc Hán phục quả thực quá chói mắt, đừng nói lên đỉnh núi, chính là vừa đi ra ngoài liền bị người ta đánh ra khỏi bộ lạc Trà Sơn tộc."

Hách Liên Minh Kính suy nghĩ một chút cũng phải, ngay sau đó ba người cũng thay trang phục của A Hoa. Trang phục màu xanh lá, trên đầu đội khăn che màu xanh lam.

"A a, đây là y phục Lục tộc của chúng ta. Không tệ, mặc vào tuấn tú hơn cả A Hoa, giống như người Trà Sơn tộc chúng ta, sau khi rời khỏi đây nhất định có thể mê đảo rất nhiều Mông sai."

"Mông sai?"

"Đây là từ của Trà Sơn tộc chúng ta, chính là cô nương ý, tiểu tử kêu Mông đa. Phượng Hoàng là Bạch tộc, các ngươi muốn đi Lan sơn còn phải đi một đoạn đường. Nếu không ta để cho A Hoa mang các ngươi đi, đở cho các ngươi không biết đi như thế nào. Bất quá Phượng Hoàng Trà Sơn tộc chúng ta không phải ai đều có thể thấy, chỉ sợ các ngươi..."

"Không quan hệ, nàng nhất định sẽ gặp ta." +

"Vậy ta mang các ngươi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK