• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chươn g 29: Môi lạnh!

Âm Mật Vi nói, vì tự ý điều tra chuyện của mình xin lỗi.

Thời Sở Yêu nhìn vào mắt Âm Mật Vi, vẫn là trong suốt như cũ làm Thời Sở Yêu không khỏi tò mò, Âm Mật Vi này đang lấy tâm tình gì mà xin lỗi đây.

Nhưng mà, mặc kệ Âm Mật Vi có phải thật lòng xin lỗi hay không thì Thời Sở Yêu vẫn cảm thấy dáng vể bây giờ của Âm Mật Vi rất mê người.

Trên đường cái dưới ánh đèn đường mơ hồ chiếu rọi đầy tiếng ồn ào, bên tai âm thanh huyên náo không dứt, tiếng la khóc, mà tiếng xe cảnh sát đang đến gần dường như chỗ này chính là nơi sinh ra các lại năng lực trên đường cái vậy.

Sự tồn tại của Âm Mật Vi cùng con đường này không hợp nhau, nàng không nên bị vây quanh bởi sự tức giận đó, nhưng mà dù vậy nàng vẫn thanh nhã ung dung như cũ, ở nơi bốn phía hỗn loạn như vậy mà Âm Mật Vi lại có thể bình tĩnh thành khẩn mà nói với cô, thực xin lỗi.


Mà trên thực tế, Âm Mật Vi hoàn toàn không cần nói câu xin lỗi.

Cho dù Âm Mật Vi không điều tra thì cũng sẽ có người khác đi điều tra quá khứ của cô, nói không chừng Dương Thấm Ngư trước khi tới gặp cô cũng đã đem quá khứ của cô xem không còn sót thứ gì rồi, những việc này so với bình thường còn bình thường hơn, lại có thể làm cho Âm Mật Vi chú ý, nhất là lúc Âm Mật Vi phát hiện cô có chút xíu không khoẻ liền luôn đứng ở nơi này đợi đến lúc cô đi ra, sau đó nói xin lỗi.

Nên nói là Âm Mật Vi quá ngây thơ, hay là nói nàng có tu dưỡng cùng nhã nhặn hạng nhất đây?

Thời Sở Yêu trong nhất thời không biết nói cái gì cho phải, lại cảm thấy có một loại cảm giác kỳ quái xuất hiện trong nội tâm, loại cảm giác này khó có thể miêu tả thành lời cũng khó có thể khống chế, Thời Sở Yêu thậm chí thấy còn không rõ hình dàng nó cùng ra sao, chỉ biết là, nếu là bỏ mặc loại cảm giác này tồn tại nó sẽ từ từ mà đi lên lên, thẳng cho đến khi đến trung khu thần kinh ở đại não, sau đó sẽ ra lệnh cho bàn tay đem Âm Mật Vi nắm chặt, lại chỉ thị cho môi cắn chặt nơi đem mềm mại nhất của Âm Mật Vi.


Nhất định phải làm như vậy, mới có thể để loại cảm giác này tìm được chỗ dừng lại, rồi chậm rãi biến mất, nếu không Thời Sở Yêu sẽ cảm thấy bị hỏa diễm dần dần thiêu đốt, cho đến lúc chết.

Thời Sở Yêu hít sâu một hơi, đem gió đêm lạnh lẽo rót vào xoang mũi, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh kiềm chế rung động trong nội tâm, nói với Âm Mật Vi: "Em không cần phải nói xin lỗi."

Âm Mật Vi khẽ cười: "Chị có thể tiếp nhận, cũng có thể không tiếp nhận, nhưng mà tôi quả thật nên xin lỗi."

Thời Sở Yêu đến gần Âm Mật Vi: "Nếu như phải nói xin lỗi, vậy liền thành khẩn một chút, nói cho tôi biết em sao phải điều tra tôi? Nếu như tôi nhớ không lầm em cũng không nguyện ý để cho tôi trúng tuyển nam chính của 'cùng ngươi tránh mưa'."

Lời Thời Sở Yêu nói quả thật vừa đúng lúc nói trúng tâm sự của Âm Mật Vi rồi. Không sai, nàng không muốn cùng Thời Sở Yêu có thêm quan hệ gì, càng không muốn Thời Sở Yêu đến tham diễn tác phẩm của Anh Lan.


Lúc studio đang chọn nam chính thì Âm Mật Vi liền đưa ra quyết định chắc chắn như vậy rồi, thậm chí bác bỏ ý kiến cả ông Bội Phồn cùng với Trần Tiên Minh, vì vậy mà Thời Sở Yêu cũng không có tên trong danh sách thông báo vào vòng trong.

Nếu như dựa theo trình tự bình thường, sau khi sơ tuyển sẽ bước vào vòng sau, sau đó sẽ xác định danh sách được chọn, nhưng mà khi Âm Mật Vi thấy trong nhóm danh sách không có tên Thời Sở Yêu, nàng lại đột nhiên cảm thấy như thiếu đi một cái gì đó.

Lật xem tư liệu của Thời Sở Yêu, lại cho Triển Nhan điều tra bối cảnh Thời Sở Yêu, rồi chú ý đến Dương Thấm Ngư tiến triển.

Sau khi Âm Mật làm xong hết tất cả mọi chuyện vẫn không có cách nào loại bỏ cảm giác trống rỗng trong nội tâm kia.

Âm Mật Vi dừng lại, bình tĩnh nhìn Thời Sở Yêu: "Như vậy chị là có thể cho tôi một lý do để chọn chị hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Âm Mật Vi liền ý thức nàng tìm đến Thời Sở Yêu, có lẽ đúng là cũng muốn tìm lý do đó rồi, nếu như có lý do đầy đủ vậy nàng có thể thay đổi quyết định, nếu như lý do không đầy đủ, như vậy quyết định nàng không chọn Thời Sở Yêu mà sinh ra cảm giác chỗ trống này có lẽ cũng sẽ vì vậy mà biến mất.

Thời Sở Yêu đang muốn nói chuyện, sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng nói khác: "Thời tiểu thư, cô ở đây."

Là Dương Thấm Ngư.

Thời Sở Yêu không có bỏ qua cái nahnw mày không dễ phát hiện của Âm Mật Vi, chỉ cười yếu ớt nói: "Đạo diễn Dương?"

Dương Thấm Ngư nhìn Âm Mật Vi, cười rộ lên: "Âm tổng hôm nay thật có hứng thú nha, tôi còn tưởng rằng cô chưa bao giờ tới nơi xa hoa truỵ lạc như vậy."

Âm Mật Vi lễ phép cười cười: "Quá khen."
Dương Thấm Ngư nói ngay vào điểm chính: "Nhưng mà, Âm tổng như thế lại khiến tôi có cảm giác nguy hiểm."

Âm Mật Vi nói: "Phải không?"

Dương Thấm Ngư lại nói: "Nói thật, lúc trước tôi luoon không cảm thấy cô có thể cùng tôi tranh quyền chuyển thể 'cùng ngươi tránh mưa', không nghĩ tới cô vậy mà có thể thuyết phục Đào San Hô cho mình toàn bộ quyền chuyển thể. Bất quá Âm tổng, cho dù là cô lấy được quyền chuyển thể thì cô có lòng tin dùng công ty của cô làm ra bộ phim phù hợp với cốt truyện sao? Nếu như tôi không nhớ lầm, đạo diễn dưới tay cô ngay cả cảnh giường chiếu đều không có quay qua a?"

Âm Mật Vi bảo trì mỉm cười, nhìn Dương Thấm Ngư: "Quay hay không quay được bộ phim, không có nghĩa là đối với trình độ lý giải tác phẩm được bao nhiêu, huống chi, cô làm sao hiểu rõ tôi a?"
Âm Mật Vi nói xong, hơi nghiêng người liền kéo Thời Sở Yêu qua, còn đợi kịp phản ứng Thời Sở Yêu nàng liền ôm eo Thời Sở Yêu, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi Thời Sở Yêu. (Ta Choáng!!!)

Thời Sở Yêu kinh ngạc nói không ra lời.

Âm Mật Vi vậy mà ở trước mặt người khác hôn cô? Hơn nữa còn ở trước mặt Dương Thấm Ngư.

Cô ấy điên rồi sao?

Thời Sở Yêu kinh ngạc đến nỗi ngay cả mắt cũng không kịp nhắm lại, không đến một cm trước mắt chính là khuôn mặt Âm Mật Vi ưu nhã lại xinh đẹp, hương thơm thanh nhã trên người nàng nhanh nhẹn mà đến, mùi thơm kia là hương thơm đặc biệt xa xưa, tựa hồ trong chốc lát liền đem người khác dẫn vào rừng rậm yêu mị, cho dù bốn phía vô cùng ầm ĩ nhưng Thời Sở Yêu lại cảm giác dường như mình đã rơi vào rừng rậm rồi.

Trong rừng u ám lại yên tĩnh, chỉ có cô cùng Âm Mật Vi hai người.
Lúc Âm Mật Vi buông cô ra, Thời Sở Yêu vẫn cảm thấy đang xuất hiện vẻ đẹp của rừng rậm, còn có hương thơm kia tựa hồ đập vào mặt mình.

Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy lòng mình hung hăng nhảy một cái, không hề che giấu, không hề do dự.

"Cô..." Dương Thấm NGư á khẩu không nói nên lời, vô cùng kinh ngạc với hành động bất ngờ kia của Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, kéo Thời Sở Yêu xoay người rời khỏi.

Lúc Âm Mật Vi kéo tay Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu lại cảm thấy khuôn mặt cùng thân thể đều nóng lên, tay Âm Mật Vi giống như có ma lực, lúc kéo lấy Thời Sở Yêu vừa ấm lại vừa mềm, trong đếm đông lại ấm áp như mới vừa lấy ra từ lò sưởi, độ ấm thích hợp, chỉ cần để trong lòng bàn tay, độ ấm kia liền có thể từ lòng bàn tay truyền đến nội tâm.
Thời Sở Yêu tùy ý để Âm Mật Vi lôi kéo, dừng một chút hỏi: "Em muốn mang tôi đi đâu?"

Âm Mật Vi không trả lời, chỉ dẫn Âm Mật Vi vượt qua đèn đỏ, đến bãi đỗ xe sau đó đi thẳng tới trước xe mình, mở cửa để cho Thời Sở Yêu đi vào mới trấn tĩnh nói nói: "Đưa chị về nhà."

Thời Sở Yêu nói: "Tôi cũng không nói là muốn về nhà." Thời Sở Yêu vừa nói xong, vừa quan sát sắc mặt Âm Mật Vi, bàn tay vừa rồi được Âm Mật Vi nắm qua có chút đổ mồ hôi rồi. Thời Sở Yêu không biết loại cảm giác này có cái gì không bình thường.

Âm Mật Vi không để ý tới Thời Sở Yêu, nghiêng người qua cài lại dây an toàn cho Thời Sở Yêu, sau khi khởi động xe liền giẫm mạnh chân ga lái đi, Âm Mật Vi liền từ bãi đỗ xe yên tĩnh hoà vào trong bóng đêm.

Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, vẻ mặt nàng vẫn ung dung lại trấn tĩnh kia, sườn mặt ở trong không gian yên tĩnh yên lại càng hiện ra vẻ tĩnh lặng, Thời Sở Yêu thậm chí có chút không thể tin được, chính là khuôn mặt cao quý tao nhã như vậy mà không lâu trước đó lại cùng nàng làm thân mật tiếp xúc.
"Chị đang nhìn cái gì?" Âm Mật Vi cảm nhận được Thời Sở Yêu nhìn mình chăm chú, liền lên tiếng hỏi.

Thời Sở Yêu đem thân thể nghiêng về phía cửa sổ xe, chống tay nhìn Âm Mật Vi: "Xem tâm của em."

Âm Mật Vi hơi dừng, nghiêng đầu nhìn Thời Sở Yêu, nhướng mày nói: "Thấy được?"

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Không nói cho em biết. Chỉ có thể nói là, tâm của em là làm bằng băng đấy."

Âm Mật Vi nâng lên khóe miệng: "Tại sao thấy?"

Thời Sở Yêu nói: "Bởi vì lúc em hôn tôi, một chút độ ấm cũng không có."

Âm Mật Vi hơi dừng: "Đó cũng không phải là hôn."

Thời Sở Yêu khiêu mi: "A? Là để khiêu khích Dương Thấm Ngư?"

Âm Mật Vi không nói chuyện, Thời Sở Yêu lại nói: "Không nhìn ra, Âm tiểu thư em lại có ý xấu như thế. Không muốn để tôi diễn trong bộ phim của em, cũng không muốn để tôi nhận vai diễn của đối thủ mình, em muốn chứng minh cái gì với Dương Thấm Ngư đây? Quan hệ của tôi với em cũng không phải là ít, cho nên tôi tuyệt đối sẽ không bát bỏ ?"
Âm Mật Vi cười như không cười nói: "Chị giúp ta đưa ra quyết định?"

Thời Sở Yêu đang muốn nói chuyện, liền thấy nơi quen thuộc đang ở trước mắt, Âm Mật Vi đem xe dừng ở dưới lầu khu nhà Thời Sở Yêu: "Đến rồi."

Thời Sở Yêu cũng không xuống xe, chỉ mỉm cười: "Tôi sẽ không tháo dây an toàn."

Âm Mật Vi liếc nhìn Thời Sở Yêu, nghiêng người sang, vừa đưa tay đến thắt lưng Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu liền chế trụ Âm Mật Vi, cúi ở đây bên tai nàng trầm giọng nói: "Âm tiểu thư, em vừa rồi phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng."

............

Hôn rồi kìa! Vote... vote đi!!! 😀😀

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK