• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40: Phu Nhân Cao Quý

Trong hoàn cảnh này Thời Sở Yêu cũng không muốn tiếp điện thoại của Quý Nguyên Tu. Mặc dù Quý Nguyên Tu sẽ không can thiệp  vào cuốc sống riêng tư của cô, nhưng để hắn nghe thấy âm thanh bên đây nhất định sẽ hỏi nhiều thêm vài câu.

Nhưng mà Âm Mật Vi tựa như cố ý giục cô tiếp, Thời Sở Yêu cũng không muốn gây thêm rác rối liền mỉm cười che lấy microphone nhẹ gióng nói.

“Này, em đang hội hợp cùng bạn  bè.” Thời Sở Yêu vẫn là đè nén lại nội tâm không vui tế thanh tế khí (ăn nói nhỏ nhẹ) trả lời, điều này cô vẫn làm được.

“Đã trễ như vậy, em nhớ về nghỉ ngơi sớm một chút.” Quý Nguyên Tu nói.

Thời Sở Yêu cười thầm Quý Nguyên Tu không rõ tình huống, đè thấp thanh âm cố ý hỏi: “Những lời này không phải là nên ân cần mà nói với phu nhân anh sao?”


Quý Nguyên Tu trầm mặt nữa ngày mới nói: “Điện thoại của nàng để ở nhà, là người hầu tiếp. Anh cũng không biết nàng hiện tại đang ở đâu.”

“Anh là sợ nàng ở sau lưng làm chuyện có lỗi với mình sao?” Thời Sở Yêu nhìn Âm Mât Vi ngồi gần đó hỏi.

“Không có.” Quý Nguyên Tu rất nhanh đáp lại, sau đó ổn định thanh âm mới nói tiếp: “Anh còn có việc, cúp trước.”

Quý Nguyên Tu chẳng qua chỉ là hỏi thăm các loại, còn Thời Sở Yêu cũng ôn nhu đúng mậc trả lời qua loa. Không biết tại sao Thời Sở yêu lại luôn có cảm giác Âm Mật Vi đưa mắt nhìn sang đây. Thời Sở Yêu tự nhiên sẽ cảm thấy bất an, cô lúc này đây cách Âm Mật Vi chưa đến nữa mét, còn cùng lão công nàng nói chuyện điện thoại, tuy Âm Mật Vi cái gì c ũng không biết nhưng mà, Thời Sở Yêu c ô lại quá rõ ràng.


Sau khi cúp điện thoại Thời Sở Yêu ngồi xuống lần nữa, liền gọi Thương Luật Viện đem đến một ít đá. Nhưng mà việc Âm Mật Vi không mang theo điện thoại lại khiến người ta cảm thấy kì lạ, là không muốn người khác tìm được nàng sao.

“Khó thấy được chị nói chuyện cẩn thận như vậy.” Âm Mật Vi liếc nhìn cô một cái, khoé môi khẽ nhếch.

Thời Sở Yêu dùng ngón trỏ nhẹ gõ lên bàn một chút: “Chỉ là người không quan trọng thôi.”

Âm Mật Vi khẽ  cười  cũng không nói tiếp

Thi Mạn Nhu ngồi cách đó không xa ăn quả hạch (hạnh nhân, óc chó,…), nghiêng đầu nhìn sang bên này lại đưa mắt nhìn Thương Luật  Viện “Âm tiểu thư kia đến đây lâu rồi?”

Thương Luật Viện gật gật đầu.

Thi Mạn Nhu lại hỏi: “Vậy sao em không nói trước với chị một tiếng?”

Thương Luật Viện cảm thấy kì quái: “Đây không phải rất bình thường sao, chẳng lẽ ai đến quán bar cũng phải nói với chị sao?”


Thi Mạn Nhu nói: “Âm tiểu thư này tới đây một chút cũng không bình thường. Cô ta là tới tìm em sao?”

Thương Luật Viện cho cô thêm một ít đá, sau đó cũng không nói gì.

Thi Mạn Nhu liền hiểu rõ Âm Mật Vi đây là đến tìm Thương Luật Viện. Thoáng cái cô liền kéo tay nàng nói: “Cô ta không phải là hỏi em cái gì đi? Em nói cái  gì rồi?”

Thi Luật Viện vỗ vỗ bàn tay cô, ý bảo cô bình tĩnh lại liếc nhìn Âm Mật Vi cùng Thời Sở Yêu đang uống rượu gần đó một chút mới quay sang nói với Thi Mạn Nhu: “Em nói thật, cũng có không thật, chị muốn nghe cái nào?”

Thi Mạn Nhu hỏi: “Nói dối là  nói cái gì?”

Thương Luật Viện suy nghĩ một chút rồi mới đáp: “Thân thế Sở Yêu rất thê lương, từ nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ,…”

“Vậy còn nói thật?” Thi Mạn Nhu nghe đến đó liền biết nàng không có đem chuyện  của Thời Sở Yêu nói hết liền thở dài nhẹ nhõm.
Thương Luật Viện khẽ cười: “Em nói, Sở Yêu thiếu thốn tình cảm, cho nên trong chuyện tình cảm nàng sẽ không biết cách giải quyết như thế nào. Thường thì sẽ làm ra một số chuyện hơi quá đáng cũng có khi không để ý đến luân thường đạo lý để thể hiện tình cảm của mình.”

Mặc dù Thương Luật Viện nói không rõ ràng lắm nhưng khi đặt trên người Thời Sở Yêu thựa hồ cũng có điểm   tương đồng.

Thi Mạn Nhu nghĩ nghĩ nữa ngày cũng không biết Âm Mật Vi nghe được mấy lời này sẽ hiểu thành cái dạng gì nữa.

Thế nhưng đâu có chuyện này là không bình thường. Thời Sở Yêu đối với Âm Mật Vi cũng không có kiên kị gì, ngược lại hướng bên người cô ta mà quay quanh, điểm này mới khiến Thi Mạn Nhu cảm thấy kì quái.

Là do Thời Sở Yêu chán sống rồi?”

Nàng chẳng lẽ không biết càng gần Âm Mật Vi càng dễ bị phát hiện, khả năng để bản thân gặp nguy hiểm càng lớn sao?
Chỗ nguy hiểm nhất vẫn luôn là  chỗ nguy hiểm nhất, đạo lý đơn giản này chẳng lẽ Thời Sở Yêu không hiểu?

Thời Sở Yêu chính là đang đùa với lửa.

“Âm tổng thường không có người nào để lo lắng sao?” Thời  Sở Yêu để điện thoại xuống, nhìn Âm Mật  Vi. Gương mặt xinh đẹp ưu nhã  của nàng dưới ánh đèn đỏ sậm của quầy bar vẫn lộ ra nét sạch sẽ như  thế.

Âm Mật Vi nhìn cô: “Chị đối với cuộc sống  riêng của tôi tựa hồ rất  hứng thú thì phải?”

Thời Sở Yêu sũng sờ, lập tức lấy lại  bình tĩnh tự niên mỉm cười: “Cũng không phải là tò mò…” Không hiếu kì mới là lạ, cô bỗng nhiên rất muốn biết cách nhìn của Âm Mật Vi với Quý Nguyên Tu. Trước kia chỉ nghe Quý Nguyên Tu nói Âm Mật Vi xinh đẹp như thế nào, không vướn khói lủa  nhân   gian như thế nào. Nhưng mà cuối cùng Âm Mật Vi có ý nghĩ gì đối với chồng mình có lẽ Quý Nguyên Thu chưa bao giờ biết.
Âm Mật Vi mỉm cười: “Muốn biết cũng không  có gì, bất quá có điều kiện.”

Nàng nhìn về phía ly rượu trong tay Thời Sở Yêu  nói tiếp: “Uống hết nó tôi sẽ nói cho chị biết.”

Thời Sở Yêu đối với đề nghị của nàng rất ngạc nhiên. Khi nào thì Âm Mật Vi rơi xuống nhân gian rồi, lại muốn nàng uống rượu để trò chuyện?

Thời Sở yêu cầm lấy ly rượu nghiêng người đến bên cạnh Âm Mật Vi nói: “Có phải  hay không chỉ cần tôi uống hết thì cái gì em cũng nói cho tôi  biết?”

Âm Mật  Vi im lặng cười không đáp chỉ nói: “Trước uống hết rồi hãy nói.”

Cô liền nâng ly uống cạn, lại được Thương Luật Viện rót đầy: “Xong rồi, em nói đi.”

Âm Mật Vi giống như suy nghĩ gì đó, khẽ miết miệng ly thản nhiên nói: “Tôi cũng không có lo lắng ai.”

Thời Sở yêu nghe nàng nói vậy không hiểu sao nội  tâm giống như bỏ xuống được một tảng đá. Vốn nghĩ Âm Mật Vi sẽ nói là Quý Nguyên Tu, hoặc là một người nào đó, không nghĩ tới nàng lại trả lời dứt khoát gọn gàng như thế.
Không có người để lo lắng.

Trả lời như thế mới đúng là Âm Mật Vi!

Thời Sở Yêu nghi như  thế liền cảm thấy Âm Mật Vi giờ phút này xinh đẹp hơn  rất nhiều, đặc biệt mê người.

Thời Sở Yêu dịch người sang phía Âm Mật  Vi, mu bàn tay như có như không lướt qua cánh  tay nàng, thăm dò hỏi: “Lão công của em đâu? Hắn…”

Cô cảm thấy mình tà ác cực kì, bản thân mình rõ ràng là người không biết liêm sỉ lại ra vẻ không có gì mà khiêu khích nàng, nếu Âm Mật Vi biết rõ sẽ phanh  thây mình để giải mối hận trong lòng nàng hay không?

Âm Mật Vi đưa ly rượu đã rót đầy cho Thời Sở Yêu, mỉm cười.

Thời Sở Yêu cũng rất thích cùng Âm Mật Vi chơi trò này, lập tức một hơi uống sạch.

Âm Mật Vi nói: “Chồng của tôi cũng chỉ là chồng thôi, anh ta có cuộc sống của riêng mình, tôi cũng có cuộc sống của tôi, vậy sao tôi phải lo lắng cho anh  ta.”
Thời Sở Yêu hỏi: “Tôi thấy qua rất niều cập vợ chồng, hoặc là ân ân ái ai, hoặc là tình cảm tan vỡ. Các ngươi…”

Âm Mật Vi trả lời: “Đó là bởi vì chị thấy chưa đủ, hôn nhân có rất nhiều loại.”

Thời Sở Yêu  cười cười: “Tôi chỉ biết, hôn nhân cùng tình yêu không có quan hệ gì.”

Âm Mật Vi liếc nhìn cô, dừng một chút mới nói: “Vậy chị nói, tình yêu có quan hệ với cái gì?”

Thời Sở Yêu cong cong khoé miệng: “Tôi không biết em đối với tình yêu lại có hứng  thú.”

Âm Mật Vi dời đi ánh mắt, từ từ uống một ngụm rượu.

Sắc mặt Âm Mật  Vi có chút lạnh lẽo, nhưng theo Thời Sở Yêu, thần sắc lanjhleoc lúc này của nàng cùng với lúc trước không giống nhau.

Thời Sở Yêu vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi má nàng, Âm Mật vi cũng không có né tránh, chỉ quay đầu sang nhìn  cô. Ngón giữa Thời Sở Yêu liền từ khoé mắt Âm Mật Vi lướt qua chóp mũi lại trượt đến môi nàng.
Môi nàng dưới ánh đèn u ám đặc biệt mê người, Thời Sở Yêu nhịn không được liền nắm lấy cầm Âm Mật Vi, muốn thoả thích mà cướp đoạt một mảnh mê người này lại không nghĩ đến thế nhưng nàng lai trách né, Thời Sở Yêu bắt hụt  rồi.

“Say sao?” Âm Mật Vi từ trên ghế cao đưa tay đỡ lấy Thời Sở yêu.

Thời Sở Yêu lắc đầu, lại cảm thấy  có chút choáng.

“Tôi đi lấy  cho chị ly nước chanh.”Âm Mật Vi để cô ngồi xuống, đi được hai bước liền nghe thấy điện thoại của Thời Sở Yêu vanng lên, nhưng cô gục đầu xuống bàn không để ý đến  thanh âm kia.

Sau khi tiếng điện thoại dứt liền có ba bốn cái tin nhắn phát đến. Âm Mật Vi lư đãng nhìn thoáng qua thì thấy tất cả đều là ân cần hỏi thăm.

Người gửi tin nhắn cho Thời Sở Yêu tên là, Đa_Nuýp (Danube?_tên một con sông ở châu âu).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK