Âm Mật Vi ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt liền nghiêm túc trở lại, nhưng chỉ chốc lát lại rơi vào tình trạng vô thức hỗn độn.
Máu nóng dâng lên tận đỉnh đầu, sôi sục nhưng lại không có cách nào bộc phát, chỉ có thể trằn trọc trên mỗi tấc da thịt, khiến cho lỗ chân lông nàng cũng run rẩy phát nhiệt.
Cơ thể rõ ràng là nóng hổi, vậy mà Âm Mật Vi lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, tựa như bị một khối băng bao vây, nhiệt độ thấp cùng nhiệt độ cao chênh lệch nhiều như vậy giống như bị bỏng, Âm Mật Vi thậm chí còn có thể cảm thấy cơ thể của mình đang dần nóng lên.
Ẩm Mật Vi ngửa đầu, trần nhà dường như đang lắc lư trước mắt nàng, ý thức đã không thể khống chế mà rời khỏi.
Mà thân thể của chính bản thân nàng cũng không chắc mình có thể nắm bắt.
Trong chớp mắt khi Thời Sở Yêu chạm vào, trong lòng Âm Mật Vi ngo ngoe nổi dậy một cảm xúc đang ẩn nấp, như đỉnh núi tuyết ngàn năm vô cùng kiên cố nay lại thủng nên trăm ngàn lỗ vì gió lớn, ở mỗi kẽ hở đều có thể thấy dấu vết sắp sụp đổ, nhưng nàng ngược lại đối với những khe nứt này lại không có biện pháp chống đỡ, gió càng thổi khe hở càng to, vừa động đậy thì đỉnh núi tuyết liền sụp xuống chôn vùi toàn bộ.
Âm thanh sập đổ vang lên, Âm Mật Vi vừa nghe tới trong lòng cực kì bất an.
Âm Mật Vi biết Thời Sở Yêu là một người phụ nữ vô cùng nguy hiểm, nhưng trước giờ nàng không hề biết Thời Sở Yêu còn có thể khiến bản thân trở nên như thế này. Âm Mật Vi chưa từng mất kiểm soát như vậy, nàng cảm thấy bản thân hiện tại giống như con rối hoàn toàn bị Thời Sở Yêu nắm chắc trong lòng bàn tay.
Thời Sở Yêu có thể khiến nàng phát ra những âm thanh nàng chưa từng phát ra, cũng làm cho nàng nghĩ đến những khả năng không nên nghĩ tới, còn có thể làm cho nội tâm nàng cực kì xấu hổ mà nhìn thấy bản thân làm đủ loại cảnh tượng vô cùng ngại ngùng trước đây chưa từng.
Thật là...một nữ nhân xấu xa.
Âm Mật Vi cật lực muốn nói ra câu này, lại phát hiện cổ họng mình khàn khàn không thể nói ra hoàn chỉnh một câu.
Thời Sở Yêu xấu xa dùng sức cắn xuống, như ý nguyện mà nghe Âm Mật Vi kêu lên "A...", âm thanh của nàng không còn sức lực như ban đầu giãy giụa, ngược lại vô lực đáng thương, thậm chí còn lộ ra chút ma mị hiếm thấy.
Có lẽ chính Âm Mật Vi cũng không biết bản thân có thể phát ra âm thanh hấp dẫn lòng người như thế.
Thời Sở Yêu nghĩ như vậy, ban đầu không định phá vỡ ranh giới cuối cùng của Âm Mật Vi, lúc này lại đột nhiên nghĩ như vậy có lẽ cũng rất thú vị.
Thời Sở Yêu đứng thẳng người, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ɭáρ khóe môi, híp mắt nhìn Âm Mật Vi trước mắt cực kì chật vật, cảm thấy rất thú vị, Âm Mật Vi mang đến cho cô một sự phấn khích không thể tả.
Rõ ràng cô rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Âm Mật Vi khóc lóc cầu xin tha thứ, rất muốn nhân cơ hội này tra tấn nàng một phen, rõ ràng là vô cùng muốn nhìn thấy hình ảnh Âm Mật Vi chịu khuất phục bản thân, nhưng lúc này, nhìn Âm Mật Vi mồ hôi thấm đầy mặt, bởi vì không muốn phát ra âm thanh mà cố gắng cắn chặt bờ môi đến lưu lại dấu răng, Thời Sở Yêu đột nhiên muốn hôn nàng.
Không phải vì muốn trêu tức, không phải vì tức giận, cũng không mang theo hận thù, cứ như vậy mà hôn Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu xích lại gần Âm Mật Vi, sờ mặt nàng, Âm Mật Vi trừng mắt nhìn cô, bộ ngực phập phồng theo từng hơi thở.
"Chị đủ chưa?" Thanh âm Âm Mật Vi không ổn định, nhưng tuyệt đối không run. Tóc Thời Sở Yêu cũng có chút rối loạn, khuyên tai mềm mại nhếch lên thái dương, cả người toát ra vẻ yêu nghiệt lại tà ác, Âm Mật Vi dời đi ánh mắt, mỗi khi nhìn Thời Sở Yêu trong thời gian dài, cô ấy sẽ để lộ ra nụ cười như đọc thấu suy nghĩ nàng.
Loại cười này đối với nàng rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm, nghiêm trọng ở chỗ là nàng không có biện pháp đối phó với loại cảm xúc dâng lên trong đáy lòng khi đối mặt với nụ cười này.
Đặc biệt là khi Thời Sở Yêu ở khoảng cách gần đến như vậy, nàng căn bản là không có cách nào xem nhẹ cô.
"Em cảm thấy thế nào?" Thời Sở Yêu nói, thanh âm mềm mỏng như sợi dây tóc. "Trong lòng em liệu đã nhớ đến tôi sao?"
Âm Mật Vi nhíu mày, cắn răng cười lạnh: "Diện mạo của Thời tiểu thư, đối với tôi thật sự là khó quên."
Thời Sở Yêu mỉm cười yếu ớt: "Thật sao, có bao nhiêu khó quên?"
Âm Mật Vi không nói, Thời Sở Yêu nhìn gương mặt phiếm hồng của nàng, nhếch nhếch khóe môi, ở bên tai Âm Mật Vi nói nhỏ: "Trông cũng không có vẻ là quá khó quên."
Thời Sở Yêu đỡ lấy bả vai Âm Mật Vi, lấy lại bình tĩnh, bàn tay đột nhiên hướng xuống phía dưới.
Hiện tại cô thật sự rất muốn biết cơ thể của Âm Mật Vi đến cuối cùng là có thể làm ra những phản ứng chân thật như thế nào.
"Chị...chị muốn làm gì?" Âm Mật Vi đối với hành động thăm dò của Thời Sở Yêu vô cùng hoảng sợ, cô đối với nàng sớm đã làm đủ thứ hành động khác người, chẳng lẽ vẫn còn thứ khác tệ hơn sao?
Âm Mật Vi không thể tưởng tượng nổi, cũng không thể nào tin tưởng được, nhưng nàng có thể cảm thấy ánh mắt Thời Sở Yêu nhìn mình không được bình thường. Nàng bị bao phủ trong ánh mắt đó, kịch liệt vùng vẫy cự tuyệt, lại không thể thoát khỏi.
Thời Sở Yêu giờ phút này tỏa ra mị lực vô cùng lớn, khiến nàng không thể kiềm lòng được mà dừng hô hấp, suy nghĩ cũng ngưng trệ.
Những kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thời Sở Yêu mang đến cho Âm Mật Vi hoàn toàn không chỉ có như vậy. Sau khi Âm Mật Vi nói chữ "Không", Thời Sở Yêu không để nàng hoàn thiện một câu nói nào.
Trong không gian nhỏ hẹp của phòng đạo cụ đã không còn âm thanh nói chuyện, dưới ánh sáng mờ nhạt chỉ còn tiếng hơi thở nặng dần, hỗn loạn cùng bầu không khí yêu mị tỏa ra trong không khí.
...
"Khương tiểu thư!" Phạm Minh Minh bất đắc dĩ giơ kịch bản lên. "Làm phiền cô nói cho tôi biết, rốt cuộc Thời Sở Yêu đã đi đâu?"
Khương Phàm nhìn điện thoại, bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy, phiền cô chờ một chút."
Phạm Minh Minh tháo kính râm xuống. "Nếu sau khi tất cả các diễn viên khác đều khai máy xong mà cô ta còn chưa đến, tôi nghĩ chúng ta cần tìm lại nhà đầu tư để nói chuyện."
Khương Phàm cười nhạt một tiếng: "Tất nhiên là có thể, nhưng tôi nghĩ bất kể là Âm Mật Vi hay là ai cũng đều không muốn thay đổi vai nữ diễn viên chính này."
Phạm Minh Minh cười lạnh: "Từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua một diễn viên không có tên tuổi nào hống hách như vậy, ngược lại cũng muốn nhìn xem một chút vị Thời tiểu thư này rốt cuộc là thần thánh phương nào."
"Minh Minh tỷ, chị tìm em?" Thời Sở Yêu đúng lúc mà xuất hiện phía sau Phạm Minh Minh, nở nụ cười ấm áp.
Phạm Minh Minh quay đầu, nhìn thấy Thời Sở Yêu liền ngây người, Thời Sở Yêu không biết đã tẩy trang từ khi nào, hiện giờ trên mặt chân chất mộc mạc, tóc đen uốn lượn như sóng rối loạn trên vai, tạo cảm giác vô cùng ưu nhã.
"Vào vị trí đi." Phạm Minh Minh đưa kịch bản cho Thời Sở Yêu. "Hi vọng em đã học thuộc lòng lời thoại."
Thời Sở Yêu cầm kịch bản liếc mắt nhìn, cười cười nói Khương Phàm: "Đạo diễn đối với em cũng thật khắt khe."
Khương Phàm kéo góc áo Thời Sở Yêu. "Em đã đi đâu? Đạo diễn Phạm không tìm thấy em, suýt chút nữa đã đi tố cáo với Âm tổng."
Thời Sở Yêu giương khóe miệng. "Phía Âm tổng em sẽ giải thích, chị không cần lo lắng, gọi thợ trang điểm của em đến đây đi."
...
"Âm tổng, vừa rồi có mấy cuộc điện thoại gọi đến cho chị, đã chuyển tiếp đến điện thoại của tôi, có cần gọi lại không?" Triển Nhan nhìn vào điện thoại báo cáo với Âm Mật Vi, cô vừa rồi sốt ruột đi tìm Âm Mật Vi rất lâu cũng không tìm thấy, Âm Mật Vi lại đột nhiên xuất hiện từ phòng nghỉ đi tới, trên người khoác áo, vừa đi vừa tháo khuyên tai xuống.
"Bọn họ có lưu lại danh tính không?" Âm Mật Vi trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi vào, quay đầu nhìn cửa sổ xe.
"Có." Triển Nhan lục lại hòm thư, ấn mở tin nhắn, đọc: "Nguyên Lôi của công ty quảng cáo Hoắc có ý định muốn chèn thêm 30 giây quảng cáo, hi vọng số tiền đền bù chỉ tốn thêm một trăm vạn, sau đó là Minh tổng muốn hẹn gặp chị ở Trung Hải..."
Âm Mật Vi nghe Triển Nhan báo cáo, ngược lại không hề để ý đến những hạng mục công việc kia. Trong đầu nàng thỉnh thoảng sẽ nhảy lên hình ảnh ban nãy cùng Thời Sở Yêu ở phòng nghỉ, Âm Mật Vi nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế phía sau, cảm giác thoải mái dễ chịu cũng không thể xoa dịu cảm xúc của nàng lúc này.
"Âm tổng?" Triển Nhan thử thăm dò. "Lễ khởi động máy chị có muốn đi xem không? Thời tiểu thư và Diệp tiểu thư..."
"Không cần, đưa tôi về nhà." Âm Mật Vi xoa xoa huyệt thái dương, vừa nghe đến cái tên Thời Sở Yêu đầu nàng càng đau hơn. Kì thực hiện tại nàng cũng không phải chỉ có đau đầu.
Âm Mật Vi giật giật chân, vị trí giữa hai chân có chút khó chịu, nàng chỉ cần hơi đụng đậy phía dưới liền truyền đến cơn đau nhức, mà chỉ cần đau xót nàng liền nhớ đến Thời Sở Yêu.
Triển Nhan nhìn biểu cảm rã rời trên mặt Âm Mật Vi, cảm thấy nàng hôm nay có chút khác biệt so với mọi khi, nhưng chung quy là khác biệt chỗ nào cô lại không nói ra được.
Triển Nhan dừng xe dưới lầu nhà Âm Mật Vi, Âm Mật Vi ngược lại không có xuống xe.
Triển Nhan quay đầu hỏi: "Âm tổng, chị không sao chứ?"
Âm Mật Vi lấy lại tinh thần, ngừng một chút, nói: "Đưa tôi về căn hộ riêng, đêm nay tôi muốn ở một mình."
Triển Nhan ngẩn người, không hỏi nhiều, nhanh nhẹn quay đầu xe hướng về phía trung tâm thành phố nơi chung cư riêng của Âm Mật Vi tọa lạc.
Âm Mật Vi để tiện nghỉ ngơi những ngày tăng ca nên đã mua một căn hộ chung cư tại trung tâm thành phố gần cao ốc Anh Lan, nội thất cùng đồ điện đều là loại kỹ thuật tiên tiến nhất, tất cả đều được bố trí đơn giản tiện ích.
Âm Mật Vi đóng cửa, trực tiếp xoay người đi vào phòng tắm, vòi sen, các thiết bị tắm rửa đều được vận hành rất nhanh chóng, dòng nước ấm áp rất nhanh đã bao trùm từ đầu đến chân.
Sau khi tắm xong Âm Mật Vi khoác lên mình chiếc áo tắm đơn giản trở lại phòng khách, điện thoại đúng lúc kêu lên một tiếng, Âm Mật Vi cầm lên, là tin nhắn của Thời Sở Yêu.
Âm Mật Vi không do dự tắt điện thoại, về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Trước giờ Âm Mật Vi chưa từng ngủ sớm như vậy, nhưng hôm nay dường như việc chìm vào giấc ngủ lại rất dễ dàng, thậm chí còn không cần đếm cừu, đầu vừa đặt lên gối là ngủ mất.
Nàng ngủ một mạch tới hừng sáng. Âm Mật Vi mở mắt, xoay người nhìn đồng hồ điểm đúng sáu giờ.
Âm Mật Vi đi dép lê rời giường, đứng ở cửa sổ hít thở không khí, quyết định ra ngoài chạy bộ.
Âm Mật Vi chuẩn bị mọi thứ, vừa mở cửa ra lại phát hiện trong hành lang có người.
Nàng không nhìn lầm, vậy mà thật sự là Thời Sở Yêu. Cô dựa đầu vào vách tường, đầu hơi nghiêng tựa hồ như đang ngủ.
Âm Mật Vi đi đến trước mặt Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc, nàng nhìn thấy Âm Mật Vi, đưa tay dụi mắt. "Em dậy sớm vậy?"
Thấy rõ Âm Mật Vi đang mặc trang phục chạy bộ, Thời Sở Yêu kinh ngạc: "Hóa ra em dậy sớm như vậy để chạy bộ?"
Âm Mật Vi không thèm để ý đến Thời Sở Yêu: "Làm sao chị tìm được chỗ này?"
"Đương nhiên là tới tìm em." Thời Sở Yêu hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu một chút, như cũ bước đến thang máy, bước vào, Thời Sở Yêu liền đi theo Âm Mật Vi vào thang máy. "Tối hôm qua em ngủ có ngon không?"
Âm Mật Vi nhìn chằm chằm vào bảng số đang di chuyển trên thang máy, không trả lời câu hỏi của Thời Sở Yêu, trên mặt nàng viết ra mấy chữ rất rõ ràng: không muốn nói chuyện với Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu đi theo Âm Mật Vi ra khỏi thang máy chung cư, sau đó rẽ vào một hồ nước ở con đường nhỏ bên cạnh. Âm Mật Vi làm vài động tác khởi động đơn giản làm nóng người, bắt đầu chạy chậm dọc theo bờ hồ. Thời Sở Yêu đi giày cao gót cũng chạy theo sau Âm Mật Vi, Âm Mật Vi lại cố ý chạy nhanh hơn, nhưng khi nàng dừng lại nghỉ ngơi vẫn thấy Thời Sở Yêu chạy từ xa đến.
"Chị không mệt à?" Âm Mật Vi nhìn mắt cá chân Thời Sở Yêu một chút, hỏi.
Thời Sở Yêu đưa tay: "Đỡ tôi một chút."
Âm Mật Vi không trả lời, cô liền vịn lấy tay nàng, cởi giày cao gót, dùng mu bàn chân bên này cọ cọ vào gót chân kia. "Đau quá, may mắn là hôm nay tôi không có cảnh quay chạy."
Âm Mật Vi gỡ tay Thời Sở Yêu, lạnh nhạt nói: "Thời tiểu thư, chị không cảm thấy mệt sao?"
Thời Sở Yêu hỏi lại: "Mệt mỏi?"
Âm Mật Vi mỉm cười, chống tay lên hàng rào, nhìn phong cảnh bờ đối diện nói: "Những người bên cạnh tôi, chỉ có chị luôn là kì lạ nhất, rốt cuộc chị muốn gì?"
Thời Sở Yêu nheo nheo mắt: "Ý em là gì?"
Âm Mật Vi nghiêng đầu nhìn Thời Sở Yêu, mỉm cười: "Chồng của tôi, Quý Nguyên Tu, chị không biết sao?"