Chương 6: thanh âm cuộc chiến
Lúc Thi Mạn Nhu mặc xong quần áo thì Thương Luật Viện từ trong phòng tắm đi ra, vừa lau tóc, vừa nhìn Thi Mạn Nhu, bình tĩnh lại rồi nói: "Nội y này rất hợp với chị."
Thi Mạn Nhu chỉnh lại dây áo, mặt mang ý cười nhìn Thương Luật Viện: "Mới mua , nhìn đẹp không?"
Thương Luật Viện giương lên khóe miệng, đi đến ngồi trước mặt Thi Mạn Nhu, kéo Thi Mạn Nhu qua liền hôn nhẹ xuống bờ vai, trong lòng Thi Mạn Nhu tim đập mạnh một cái, chỗ vai được Thương Luật Viện hôn giống như là bị điện giật, cảm giác tê dại lập tức truyền khắp toàn thân, Thi Mạn Nhu chỉ cảm thấy thân thể có chút rét run, không khỏi cúi đầu dựa lên thân thể Thương Luật Viện, thấp giọng ra lệnh: "Ôm chị."
Thương Luật Viện buông xuống khăn mặt đem trong tay, hơi điều chỉnh lại tư thế bản thân, liền đem toàn bộ cơ thể Thi Mạn Nhu ôm vào trong khuỷu tay.
Mà ở chỗ của vị hôn phu, nếu như cô không đủ tỉnh táo không đủ hiểu chuyện, như vậy sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp.
Thi Mạn Nhu di chuyển đầu, đem toàn bộ gương mặt chôn ở trước ngực Thương Luật Viện, ở bên trong từng trận tình cảm ấm áp đó, mới có chút cảm thấy thân thể chưa từng lạnh như vậy.
Thương Luật Viện vuốt tóc Thi Mạn Nhu, hôn một cái lên đó mới nhỏ giọng nói: "Em phải đi. Buổi chiều thầy hướng dẫn muốn gặp em."
"Kia buổi tối ở đâu?" Thi Mạn Nhu đem thanh âm chôn ở trong thân thể Thương Luật Viện, cô cũng không nghe rõ thanh âm của mình.
Lúc Thương Luật Viện nói lời này, nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, còn có mười phút nàng phải đi rồi.
Thi Mạn Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Thương Luật Viện, Thương Luật Viện cúi người hôn trán cô: "Em sẽ tìm chị."
Cái hôn này cũng không làm cho nội tâm Thi Mạn Nhu bình tĩnh lại, cô nắm bàn tay Thương Luật Viện, không chịu buông ra: "Chị hôm nay cũng tăng ca đến 11 giờ, sau đó sẽ tới đón em, đến nhà của chị được không?"
Thương Luật Viện kinh ngạc nhìn Thi Mạn Nhu: "Chúng ta hôm nay không phải mới gặp nhau sao?"
Lúc Thi Mạn Nhu nói ra thỉnh cầu này đã bỏ ra quyết tâm rất lớn đấy, nghe được Thương Luật Viện đối với đề nghị này cũng không tỏ vẻ đồng ý, Thi Mạn Nhu cũng có chút hối hận.
Tuy rằng cô rất thích Thương Luật Viện, thậm chí sau nửa năm cái thích đó cũng không có tiêu mất, cô cảm giác mình nhất định là yêu Thương Luật Viện rồi. Nhưng mà Thi Mạn Nhu cũng không nghĩ để cho Thương Luật Viện nhìn ra tâm tư của mình, cô nhiều nhất chỉ có thể để Thương Luật Viện cho rằng, cô là đối với Thương Luật Viện rất có hảo cảm mà thôi.
Cho nên lúc cô đưa ra yêu cầu gặp mặt làn thứ hai trong hôm nay, Thương Luật Viện biểu hiện kinh ngạc cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ có những người yêu nhau đến mức khó phân mới có thể thời thời khắc khắc đều muốn ở cùng một chỗ, mà cô cùng Thương Luật Viện, nếu nói là bạn giường thì các nàng đến nay còn chưa có thượng quá ba luỹ (chưa làm gì hết á), nếu nói là người yêu, từ lúc các cô kết giao cho đến nay cũng chưa bao giờ ở cùng qua hết một ngày.
Nên định nghĩa như thế nào quan hệ của các cô đây?
Mặc dù Thi Mạn Nhu đối với việc này rất nghi hoặc, nhưng mà cô biết rõ, cái định nghĩa này, nhất định là mặt tích cực đấy, nếu không sao có thể cô có khả năng bị Thương Luật Viện cự tuyệt từ cuộc hẹn buổi tối về sau còn có thể điềm nhiên như không có việc gì?
Cô còn nhớ rõ khi bắt đầu cùng vị hôn phu Phí Ương hẹn hò, từ trước đến nay đều là cô nói cái gì chính là cái đó, chỉ cần có một chút không hài lòng, cô liền lập tức mặt lạnh, Phí Ương phải buông toàn bộ chuyện của công ty đến dỗ dành cho cô vui vẻ.
Mà ở trước mặt Thương Luật Viện, bất luận là Thương Luật Viện luôn luôn bận rộn, còn có rất nhiều thời gian không ở cùng cô, Thi Mạn Nhu cũng hoàn toàn không có một câu oán hận.
Chỉ biết có mất mác.
Lúc Thi Mạn Nhu trở lại văn phòng thì có một đống lớn đơn từ đợi xét duyệt, cô vuốt vuốt lông mày, vừa rót xong một chén cà phê thì trợ lý Khương Di liền gõ cửa nói: "Có khách hàng muốn tìm ngài."
Ngay lúc Thi Mạn Nhu muốn từ chối, cửa đã bị đẩy ra, xuất hiện ở trước mặt chính là mặc váy ngắn tinh xảo, giống như đến từ Âu Châu công chúa hoàng tộc Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu xem nhẹ kinh ngạc trên mặt Mạn Nhu, mỉm cười đem Khương Di đẩy đi ra, quay người đóng cửa lại.
"Thật ngại a, chưa có thông báo cho cậu đã tới đây." Thời Sở Yêu tự nhiên ngồi xuống, chăm chú nhìn Thi Mạn Nhu liếc mắt một cái sau đó nâng lên khóe miệng: "Thương đại tiểu thư không có bị cậu giấu ở trong góc nào đi."
Thi Mạn Nhu cũng không ngẩng đầu lên, đem mặt chôn ở trong tập tài liệu múa bút thành văn: "Cách ăn mặc của cậu giống như tiên nữ hạ phàm để đến nơi này của mình chính là vì nhìn xem chúng tôi có phải hay không đang hện hò trong phòng làm việc?"
Thời Sở Yêu đi đến trước mặt Thi Mạn Nhu, đưa tay nâng cằm Thi Mạn Nhu: "Vẻ mặt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, mới gặp Thương tiểu thư?"
Thi Mạn Nhu nghiêng đầu, không để ý tới Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu nhẹ nhàng mà cười rộ lên: "Vừa rồi mình dưới lầu nhìn thấy xe của Phí Ương, bây giờ là giờ làm việc, hắn từ xa mà chạy tới đây, lại không ở trong văn phòng cậu, là hắn làm cho cậu mất hứng?"
Thi Mạn Nhu mí mắt cũng tèm không giơ lên: "Hôm nay hẹn cùng ăn cơm trưa, hắn đến muộn."
Thời Sở Yêu nhìn Thi Mạn Nhu một hồi: "Là cậu không muốn gặp hắn a."
Tay Thi Mạn Nhu dừng một chút, lại tiếp tục ký tên lên phiếu bảo hành: "Mình cùng hắn đã ba năm, đã sớm qua thời kì ngọt ngào, tất nhiên sẽ không như vậy chán ghét."
Thời Sở Yêu lộ ra biểu tình đúng vậy, nghĩ nghĩ một chút nói: "Như vậy Thương tiểu thư đây? Cậu mới gặp qua, bây giờ không muốn gặp lại sao?"
Thi Mạn Nhu dừng lại bút, không nói chuyện.
Thời Sở Yêu cười cười: "Từ lúc mình đi vào văn phòng cậu, liền nhìn thấy cậu nhìn điện thoại không dưới mười lần. Trên cơ bản là viết một chữ nhìn một lần. Đừng nói cho mình là cậu đang ở đây chờ điện thoại của Phí Ương."
Thi Mạn Nhu thở dài nói: "Viện Viện đêm nay muốn đi làm thêm, ngày mai muốn đi, về sau cũng muốn đi, nàng còn có luận văn chưa có viết xong, còn có một đống thí nghiệm cũng chưa có làm."
Thời Sở Yêu khó hiểu: "Thu nhập của cậu là đủ nuôi sống ba mình, Thương tiểu thư không chịu nhận sự giúp đỡ của cậu?"
Thi Mạn Nhu lắc đầu: "Nàng kiêu ngạo giống như đóa hoa hồng có gai, sẽ không vô duyên vô cớ mà tiếp nhận giúp đỡ, càng đừng nói là mình cùng nàng có quan hệ không bình thường."
Thi Mạn Nhu giương mắt nhìn Thời Sở Yêu: "Cậu đến tìm mình có việc?"
Thời Sở Yêu nằm trên bàn bên cạnh Thi Mạn Nhu: "Cậu nói, muốn trả thù một người, làm như thế nào mới là tốt nhất?"
Thi Mạn Nhu không cần nghĩ ngợi: "Ví như lời của cậu, đương nhiên là câu dẫn hắn, sẽ đem hắn nâng lên rồi đá xuống. Cam đoan người kia trong vòng mười năm cũng sẽ không liếc nhìn những nữ nhân khác một cái."
Thời Sở Yêu nhíu mày: "Đối phó nam nhân thì có thể dùng loại phương pháp này, nhưng mà nếu như không phải nam nhân?"
Thi Mạn Nhu bị tư tưởng kì diệu của Thời Sở Yêu đả động, ngầm hiểu trong lòng sau đó cười nham hiểm nói ra ý nghĩ xấu trong lòng: "A Sở, cậu lớn lên đẹp như vậy, coi như là nữ nhân cũng sẽ vì cậu mà động tâm, phương pháp này mình nghĩ nam nữ đều áp dụng được."
Thời Sở Yêu trợn mắt liếc nhìn Thi Mạn Nhu: "Mình không thể hướng về nữ nhân, cái khác có thể, nhưng mà đi câu dẫn để đạt được tình yêu của nữ nhân, năng lực nằm bên ngoài phạm vi của mình."
Thi Mạn Nhu nhìn Thời Sở Yêu: "Không thử một chút thì làm sao biết? Mình nghĩ, nếu như cậu đủ cố gắng thì bất luận là đàn ông hay là phụ nữ, đều vì cậu mà khóc thút thít."
Khóc thút thít?
Thời Sở Yêu trong đầu xuất hiện khuôn mặt của Âm Mật Vi, gương mặt cao quý lại ưu nhã như vậy, nếu như khóc đến run hết cả người, sẽ là tình cảnh như thế nào đây?
Thanh âm của Âm Mật Vi thanh tịnh lại sáng sủa, ách.. nếu như là thanh âm khóc nức nỡ, có thể hay không làm cho từng lỗ chân lông trên người đều bị run rẩy?
Thời Sở Yêu hiện ra mỉm cười không dễ dàng thấy được, cúi đầu nhìn Thi Mạn Nhu, cười nói: "Có phải hay không ở chung với Thương đại tiểu thư thành tích cao lâu rồi, cậu nói chuyện cũng càng ngày càng có trình độ."
Thi Mạn Nhu nghe tên Thương Luật Viện, sắc mặt rõ ràng ảm đạm một chút: "Không ra nhắc đến cái đó nữa."
"Cái này thì có cái gì khó, cậu không phải là muốn có thời thời gian ở cùng nàng dính một chỗ nhiều hơn một chút sao?" Thời Sở Yêu bắt ngón tay, lông mi nâng lên, "Cậu ở chỗ trường học của nàng báo cái lớp tu nghiệp gì gì đó không phải là được rồi sao, cho dù là Phí Ương cũng không có thể nói cái gì."
Thi Mạn Nhu mắt sáng lên, kinh hỉ đứng lên: "Mình như thế nào lại không nghĩ tới?"