Trong tiếng rồng ngâm rung trời, một trận hắc quang chớp động, hắc long dài vạn dặm dần dần biến mất không thấy, trên mặt đất có thêm một nam tử huyền y tóc đen lạnh lùng.
Khuôn mặt y nhìn qua rất giống Long Quân Trạch, đường nét ngũ quan rất anh tuấn, chẳng qua là y lớn hơn mấy tuổi, nhìn qua có một khí chất thành thục ổn trọng, nhuệ khí tràn đầy mà không ra vẻ, tuy cũng lạnh lẽo đạm mạc, khí thế cả người lại cô đọng hơn rất nhiều so với Long Quân Trạch, cũng thâm trầm hơn rất nhiều.
Hắc báo và đại xà nửa đường đã được y thả chạy, xung quanh rừng cây dày đặc, chỉ còn hai người ở đây, Phượng Trường Ca từ giữa không trung từ từ rơi xuống đất, ngưng mắt nhìn người đối diện chậm rãi đi về phía hắn, một tay không tự giác nắm chặt trường kiếm trong tay, biểu tình trên mặt từng chút từng chút trở nên lạnh nhạt, giống như một khối ngọc dần đóng băng, đều giấu hết tình cảm dưới lớp băng cứng, dùng thái độ lạnh nhạt đối đãi với vị cố nhân này.
Long Tiềm Uyên dường như chưa phát hiện, cũng không có vẻ mặt gì khác, từng bước từng bước bước đi tới phía Phượng Trường Ca, vừa đi, vừa nói: “Có người nói cho ta, ta vô tình diệt toàn bộ tộc nhân của người ta thương nhất, hắn rất thương tâm, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, trừ khi khiến toàn bộ tộc nhân của hắn sống lại, nếu không, hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ta, thậm chí sẽ còn giết ta.”
Phượng Trường Ca hơi ngây ra, “Các ngươi lấy năm món thần khí, là muốn làm Phượng Hoàng tộc sống lại?”
“Có người phải, có người không phải, cái này ta không xen vào, ta chỉ biết là…” Long Tiềm Uyên gằn từng chữ một, trầm giọng nói: “Năm món thần khí này, ta nhất định phải có được.”
Phượng Trường Ca hơi biến sắc mặt, ánh mắt hắn trong phút chốc từ lạnh như băng chuyển thành căm thù, “Ngươi không phải Long Tiềm Uyên, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta gọi là Long Tiềm Uyên, chỉ là có phải Long Tiềm Uyên trước kia hay không.” Long Tiềm Uyên nâng tay, chỉ chỉ huyệt thái dương mình, nói: “Ta không nhớ.”
Phượng Trường Ca nghi ngờ đánh giá hắn, nhất thời không lên tiếng.
Khóe môi Long Tiềm Uyên động một cái, nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, “Như vậy vẫn không quá chính xác, ta chẳng qua là không có phần lớn trí nhớ, cũng không phải là không nhớ toàn bộ, ví dụ như, ta còn biết ta có một đứa cháu, là hiện đang đảm nhiệm chức Thiên Đế, Long Quân Trạch, ta là Thiên Đế đời trước Long Tiềm Uyên, ta đã từng rất thích một người, bây giờ hắn là con phượng hoàng lửa duy nhất còn sống trên đời.”
Y khẽ mỉm cười một cái, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt dần nhạt thành vẻ ôn tình, như tình nhân ôn nhu rỉ tai, “Chước Hoa, đã lâu không gặp.”
Phượng Trường Ca cũng không ngoài suy đoán khi bị y phát hiện thân phận, thực lực của Long Tiềm Uyên bây giờ là ở đỉnh thần cấp, còn trên cả hắn, có thể nhìn thấu ngụy trang của hắn đều đã nằm trong dự đoán, nhưng điều hắn để ý không phải một điểm này, mà là tính cách của Long Tiềm Uyên có chút biến hóa.
Trước kia Long Tiềm Uyên là một vị đế vương đủ tư cách, chưa bao giờ thể hiện cảm tình ra bên ngoài, bất cứ lúc nào chỗ nào thấy y, y đều đàng hoàng tự kiềm chế, đế vương thiên giới lạnh lùng uy nghiêm, cho dù nới chuyện với hắn cũng chưa từng dùng giọng điệu ma mị như vậy, đây hoàn toàn giống như đã đổi thành một người khác!
Hắn khó tin nhìn y, “Sao ngươi lại biến thành như vậy…”
“Cái thế giới này rất công bằng, muốn có được cái gì, tất nhiên phải bỏ ra cái giá ngang hàng, ta muốn sống, cho nên ta bỏ ra linh hồn của mình.” Long Tiềm Uyên nâng một tay lên, ma khí màu đen chập chờn trong lòng bàn tay, tản ra một tầng khí tức bạo ngược khổng lồ, “Ta thành ma, đây chính là cái giá của ta.”
Vì ma nhân, không cần tiếp tục kiềm chế những tình cảm không muốn đè nén trong lòng nữa, không cần lúc nào cũng nghiêm khắc tuân thủ những thứ đạo đức không thể vượt qua ranh giới cuối cùng kia, lúc nào cũng có thể làm chuyện mình muốn làm, cho dù quậy phá đến mức cả vùng đất này gió tanh huyết vũ, chỉ cần thuận theo tâm ý y, thì thế nào cũng được.
Đây chính là ma, ma mà người người sợ, người người chán ghét.
Có người trời sinh đã là ma, vì là Ma tộc, có người sau này mới thành ma, vì đọa ma, cái chữ ma này, trên đại lục Thần Châu, vốn là một từ cấm, ngày xưa đường đường là Thiên Đế, vì cầu mạng sống, lại chọn đọa ma, hoang đường biết bao, giễu cợt biết bao.
Phượng Trường Ca nhìn đoàn lửa ma kia, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm, nói là chất vấn, càng giống như một loại nghi ngờ đơn thuần, “Ta hiểu ngươi, ngươi không phải người tham sống sợ chết, bây giờ ngươi thành ma, như vậy, ngươi muốn làm cái gì? Tìm được năm món thần khí, dùng mười triệu tính mạng người để hiến tế làm Phượng Hoàng tộc sống lại, sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Long Tiềm Uyên ngẩng đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu một cái, “Ta không biết, ta chỉ biết là ta nhất định phải làm Phượng Hoàng tộc sống lại, đây là lý do ta còn sống đến bây giờ.”
Phượng Trường Ca đột nhiên có một loại cảm giác rất buồn cười, nghĩ như vậy, hắn cũng thật sự đã bật cười, chẳng qua trong mắt lại dần dâng lên một tầng nước, giễu cợt nói: “Bây giờ ngươi muốn làm Phượng Hoàng tộc sống lại như vậy, vậy ngươi còn nhớ, ban đầu ngươi vô tình cự tuyệt lời cầu cứu của ta như thế nào không?”
Long Tiềm Uyên nhíu mi suy nghĩ một chút, nói: “Ta không nhớ.”
Phượng Trường Ca nhắm mắt một cái, cố gắng thu ý lệ trong mắt về, gật đầu một cái: “Được, ngươi không nhớ, ta nói cho ngươi nghe.”
Hai vạn năm trước.
Nhật xuất hồng mang, thiên hồng quán nhật, lửa nhật luân mất không chế, tộc Phượng Hoàng đồng thể cộng sinh với nhật luân cũng gặp phải tình hình tương tự, mắt thấy sắp rơi xuống đại lục cùng với nhật luân, Phượng Lam Diên cho hai đứa con trai của mình hai lệnh khác nhau.
“Chước Hoa, con có quan hệ tốt nhất với Long Tiềm Uyên, con đi Long tộc cầu viện, yêu cầu nhất định phải mượn chí bảo Long tộc là Băng Tủy Long Tâm Ngọc dùng một chút, như vậy mới có thể trấn áp hỏa phượng tàn phá bừa bãi trong cơ thể chúng ta.”
“Kỳ Nguyệt, con là bạch phượng hoàng vạn năm khó gặp, dùng Bạch Phượng Băng Diễm của khống chế nguyệt luân tỏa ánh trăng, giảm bớt tổn thương của lửa nhật luân với phàm trần.”
“Mọi người khác trong tộc, cùng ta ổn định lửa nhật luân!”
“Vâng!”
Phượng Chước Hoa chịu đựng thống khổ do kinh mạch tê liệt trong cơ thể, trăm ngàn cay đắng chạy tới đế cung Long tộc, Long Tiềm Uyên đang tổ chức thương thảo với chúng thần Long tộc liên quan tới phương pháp đối phó với tai họa lần này, lúc Phượng Chước Hoa đến, bọn họ đã bàn bạc được một nửa.
“Tiềm Uyên!” Phượng hoàng lửa to lớn chậm rãi thu cánh, hỏa phượng cháy hừng hực, dần hoa thành một nam tử hồng y tóc đen tuấn mỹ.
Hắn vừa rơi xuống đất liền nhìn về phía Long Tiềm Uyên ngồi bên trên, chắp tay thi lễ, trịnh trọng nói: “Phượng Hoàng tộc gặp nguy một sớm một chiều, hỏa phượng đốt tâm, cần gấp chí bảo hệ băng trấn áp, có thể mượn Băng Tủy Long Tâm Ngọc của tộc ngươi dùng một chút không, Phượng Hoàng tộc nhất định sẽ có lễ trọng cảm tạ!”
Long Tiềm Uyên ngày trước hỏi cái đáp ngay, nhưng lần này lại trầm mặc, không nói gì.
Phượng Chước Hoa dần có dự cảm xấu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía người từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng ngồi ngay ngắn phía trên, lên tiếng nói: “Tiềm Uyên…”
Lúc này, sau lưng có đại thần đứng ra khỏi hàng, nói: “Thần — đề nghị không cứu.”
Liên tiếp lại có người đứng ra, lý do thoái thác lại thống nhất trước đó chưa từng có:
“Thần… Tán thành.”
“Vì nghiệp lớn của Long tộc, mong bệ hạ không cho mượn!”
“Phượng Hoàng tộc diệt, với Long tộc mà nói, là cơ hội tốt nhất để lên ngôi hoàng đế.”
“Mong bệ hạ minh giám!”
Phượng Chước Hoa cứ như vậy đứng trên đại điện, xung quanh không ngừng có đại thần Long tộc đứng ra thể hiện mình không muốn cứu người, mặc dù bị hỏa phượng đốt tâm, kinh mạch xé rách, đau nhức khó nhịn, toàn thân cao thấp gần như bị ngọn lửa nuốt chửng, nhưng hắn cảm thấy như đứng trong băng hàn cửu thiên, lạnh đến nỗi khiến hắn run lẩy bẩy, gần như đứng không vững.
Bình thường liên minh hai tộc Long Phượng vững chắc nhất, lần này lại trơ mắt nhìn Phượng Hoàng tộc đang sống sờ sờ bị hỏa phượng nuốt trọn, rõ ràng có khả năng cứu người, nhưng vì nghiệp lớn, vì chỗ ngồi đó, bọn họ cũng đã để lộ ra một mặt kinh tởm nhất của mình.
“Hừ!”
Ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên vang lên, Long Thương Gia đứng ở vị trí tướng quân bên trái, đảo mắt nhìn một vòng người quỳ xuống đất xung quanh, lạnh lùng cười nhạo một tiếng, “Đây được coi là cái thứ gì chứ, thừa dịp người ta gặp nguy, ân đền oán trả sao? Phượng Hoàng tộc cũng đã coi là chiếu cố rất nhiều với tộc ta, ngày thường không đánh lại người ta, bây giờ nhìn người ta gặp nạn, ngược lại người này còn muốn người ta chết hơn người kia, tốt, các ngươi không cứu là chuyện của các ngươi, ta cũng khinh thường làm bạn với các người, ta đi cứu!”
Gã nói xong, lạnh lùng phất tay áo một cái, thoáng cái đã đi ra ngoài đại điện.
Phượng Chước Hoa trong nháy mắt muốn cùng gã đi cứu tộc nhân, nhưng hắn vẫn còn một chút tín nhiệm với Long Tiềm Uyên, cảm tình nhiều năm như vậy, hắn không tin y sẽ thấy chết mà không cứu, huống chi cho dù có Long Thương Gia đi cũng không cứu được người, hỏa phượng của Phượng Hoàng tộc, chỉ có chí bảo Long tộc mới có thể áp xuống, cũng chỉ có Long Tiềm Uyên, mới có năng lực đi cứu người.
Long Tiềm Uyên trầm mặc, trầm mặc rất lâu, giống như đang đưa ra một lựa chọn gì đấy rất chật vật, ngay trước lúc Long Thương Gia sắp bước ra khỏi Long cung một khắc, cuối cùng y cũng nói chuyện.
Y nói: “Bắt Long tướng quân lại, nhốt vào đầm băng để gã yên tĩnh một chút.”
Ngừng lại một chút, y còn nói:
“Giam… Phượng Chước Hoa lại.”