• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Quân Trạch suy nghĩ những lời này trong đầu, cũng không dám nói ra, y vẫn hiểu đạo lí vừa ăn cướp vừa la làng, Phượng Trường Ca không một cước đá bay y ra đã coi như là cho y mặt mũi rồi.

Đầu bị quần áo che không thấy được bên ngoài, thính giác lại càng thêm bén nhạy, y có thể cảm giác được Phượng Trường Ca lên giường, hình như là ngồi xếp bằng, tiếp theo chính là tiếng ma sát tay áo, hẳn là tiếng y phục phát ra khi Tề Mục Nhiên đưa tay hạ châm.

Bọn họ lại…

Bọn họ thật sự lại…

Thật tiếp xúc thân mật!

Mặc dù thân mật này không phải thân mật kia, nhưng vẫn rất thân mật!

Nghe kìa nghe kìa! Ta còn nghe được tiếng động khi Tề Mục Nhiên chạm lên da sư tôn!

Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa, ngươi có thể nhịn nhưng ta không thể!

…Nhưng còn phải nhịn!

Ai bảo y không có bản lĩnh chữa thương cho sư tôn chứ?

Nhưng cứ như vậy vừa nghe vừa nhịn thật sự là một sự hành hạ chật vật, Long Quân Trạch hít một hơi, trong nháy mắt một mùi hương kì lạ từ nội y tràn vào mũi, không phải mùi thơm, rất giống mùi lửa, khô ráo ấm áp, vừa không có cảm giác bạo ngược của ngọn lửa, ngược lại tràn đầy sức sống, ngửi thoải mái vô cùng.

Lúc này y mới bất giác nhớ đến, bộ y phục trên đầu mình là… nội y… của sư tôn?

Sắc mặt Long Quân Trạch chuyển đỏ một cái, trong nháy mắt không còn khó chịu như vậy nữa, nhộn nhạo muốn tìm một người lặng lẽ khoe một xíu—

Ta cũng có quan hệ thân mật với ái phi nhé!

Ái phi cũng đưa nội y cho ta nhé!

Ái phi cũng bắt đầu thích ta rồi nhé!

Y tằng hắng một cái, tìm lời để nói: “Cái đó, sư tôn, y phục của ngươi…”

Phượng Trường Ca liếc y một cái, nhàn nhạt nói: “À, cái đó hả, giúp ta giặt đi.”

Long Quân Trạch ngẩn ngơ, “…Hở?”

Phượng Trường Ca trái lại cảm thấy kỳ quái, “Làm gì mà kinh ngạc như vậy, trước kia y phục của ta không phải cũng do ngươi giặt sao?”

Long Quân Trạch sững sờ gật đầu một cái, “À…Ừ.”

“Phì…”

Tề Mục Nhiên không nhịn được cười ra tiếng, “Ta nói hai người các ngươi, một người coi đối phương là đồ đệ, một người coi đối phương thành ái nhân, cảm tình không bình đẳng thì thôi, hết lần này tới lần khác còn lấy cách của mình đối xử với đối phương, chưa nói đến việc gây ra hiểu lầm, trong đó còn khiến đối phương khốn khổ vậy chính là tiêu hao tình cảm rồi, một người đuổi sát, một người thích trốn, lúc nào mới bắt đầu?”

Hắn nhấc một cây châm lên, tìn đúng huyệt vị chậm rãi châm xuống, chân thành nói: “Trường Ca, mặc dù ta và ngươi có cảm tình thân thiết hơn, nhưng ta cũng phải nói cho ngươi một câu, nếu ngươi không định tiếp nhận y, ngay từ đầu nên chặt đứt ý niệm này của y đi, đừng cho y bất kì cơ hội nào, nếu muốn chuẩn bị ở chung một chỗ với y, vậy cũng không nên làm bên trốn tránh, y tiến một bước, ngươi phải dừng lại chờ y, mà không phải là vội vàng lùi về sau, tình cảm là chuyện hai bên, nếu y cứ tiến ngươi cứ lùi, vậy chính là ngươi không đúng.”

Phượng Trường Ca khẽ cúi đầu, nhất thời trầm mặc không lên tiếng.

Nói thật, bây giờ cảm tình hắn đối với Long Quân Trạch quả thực có chút phức tạp.

Đồ đệ đã mất một trăm năm đột nhiên hoàn hảo không hao tổn trở về, dĩ nhiên là kích động mừng rỡ không lời nào có thể diễn tả được, hắn đối với Tiểu Hắc vốn dĩ chính là cực kỳ tín nhiệm, như với người thân, tình cảm sư đồ thân mật khăng khít, không có chỗ nào băn khoăn, nhưng, cũng chỉ là sư đồ, giới hạn với sư đồ.

Bây giờ đột nhiên đồ đệ thân thiết nói với hắn: Thích hắn.

Hắn sống cực kỳ lâu, cũng trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, chuyện lớn như diệt tộc hắn cũng có thể buông xuống, cũng đã sớm nhìn thấu luân lý thế tục, nam nhân mến nhau, sư đồ mến nhau, với hắn mà nói cũng không coi vào đâu, cho dù người này là Tiểu Hắc, là Tiểu Hắc mà hắn luôn đối xử như đồ đệ thân truyền, hắn cũng có thể thử chấp nhận.

Nhưng y là Thiên Đế, là cháu của Long Tiềm Uyên.

Cho dù hắn có tính tình rộng rãi tiêu sái, trải qua chuyện diệt tộc, đối với cái vị trí kia, đối với cháu người kia vẫn còn có chút ngăn cách nhỏ, cho dù hắn đã cố gắng bảo mình buông ra, cho dù hắn cố gắng thuyết phục mình không quan trọng chuyện của Long Quân Trạch, nhưng sâu trong tiềm thức, hắn vẫn còn chút bóng ma với chuyện kia, cho nên đối với việc Long Quân Trạch từng bước ép sát, hắn sẽ theo bản năng trốn tránh, tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng của đạo sư đồ, không cho bất kỳ thỏa hiệp nào.

Y đã là đồ đệ của hắn, đây là chuyện không thay đổi được, cứ như vậy là được rồi, như vậy… cũng rất tốt.

Nhưng Tề Mục Nhiên nói đúng, cứ trốn tránh như thế, đối với Long Quân Trạch mà nói là vô cùng không công bằng, hắn muốn từ chối, thậm chí lần thỏa hiệp trước đó cũng là kế hoãn binh, nhưng đây chỉ là trì hoãn một lúc, căn bản không thay đổi được cái gì, hắn hiểu Long Quân Trạch rất rõ, y có thể nhịn một trăm năm, lấy thủ đoạn lôi đình như vậy bức hôn hắn, có thể tưởng tượng được trong lòng y có tình cảm sâu bao nhiêu, nếu hắn từ chối, mặc dù Long Quân Trạch sẽ không nhắc lại chuyện này, nhưng lấy chấp niệm của y, nhất định ngày sau sẽ sống trong thống khổ, cả ngày không được giải thoát, chính hắn cũng còn không thể tiếp tục sống những ngày thoải mái tâm tình như trước nữa.

Thật ra thì hắn cũng không ghét sự thân mật của Long Quân Trạch, chỉ là có chút không quá quen, điều này chứng minh hắn có thể tiếp thu Long Quân Trạch, chẳng qua cần thời gian lắng đọng, còn chuyện tộc Phượng Hoàng, Long Quân Trạch không sai, là vấn đề trong lòng hắn, phải do chính hắn phá đi.

Chuyện đã xảy ra cũng đã qua rồi, dù sao con người vẫn phải nhìn về phía trước, không thể để quá khứ làm chủ tương lai.

Long Quân Trạch thấy hắn không nói lời nào thật lâu, cảm giác có chút khẩn trương bất an khó hiểu, kêu một tiếng thật thấp: “Sư tôn…”

Phượng Trường Ca thở một cái thật dài, giọng nói có chút mệt mỏi, “Ta có thể chấp nhận ngươi, nhưng ta cần thời gian.”

Long Quân Trạch vui mừng trong lòng, nghe giọng hắn lại có chút đau lòng, đang lúc không biết nói gì, Phượng Trường Ca nhẹ nhàng khoát tay, trong giọng nói không giấu được mỏi mệt, “Ngươi ra ngoài trước đi.”

Một lực đạo nhu hòa bay đến, trực tiếp đẩy cái đầu của Long Quân Trạch ra khỏi cửa sổ, nội y bị mắc lại trên lỗ nhỏ ở cửa sổ, rơi vào trong phòng.

Long Quân Trạch sờ một cái đầu, còn cảm thấy có chút tiếc nuối, suy nghĩ một chút, thò tay vào một cái, cảm giác chạm vào y phục, thận trọng cầm lên, tự cho rằng không ai phát hiện… lén lút trộm ra ngoài.

Phượng Trường Ca ngồi trên giường, cứ như vậy nhìn động tác của y, đôi mắt màu đỏ thâm trầm như biển đỏ, không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.

Tề Mục Nhiên ở sau lưng hắn vừa ghim châm vừa nói: “Ngươi thật sự nghĩ rõ rồi?”

Phượng Trường Ca thở dài khe khẽ, “Không đáp ứng thì làm sao được, ai bảo ta quan tâm y đâu.”

Tề Mục Nhiên lắc đầu một cái, “Nếu quyết định, cũng không được cho mình cơ hội hối hận, có một số việc, vẫn nên buông xuống.”

Phượng Trường Ca cười khổ một tiếng, “Ta sẽ cố.”

Có lẽ tất cả đều là số mệnh, nếu không có hiểu lầm trăm năm trước, có lẽ Mặc Huyền vẫn luôn lo nghĩ cho sư tôn của y, đè nén chuyện thích hắn trong lòng, vĩnh viễn để cả đời.

Nếu như không vạch rõ, có lẽ Phượng Trường Ca vĩnh viễn sẽ không phiền não vì chuyện này, hắn sẽ tiếp tục làm chưởng môn Côn Luân tiêu dao sung sướng, có một đồ đệ quan tâm khôn khéo chăm sóc bên cạnh, hiếu thuận phục tùng, thông minh lanh lợi, khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Nhưng lại có một lần hiểu lầm kia, có lần bức hôn này, tất cả cũng không thể quay về được nữa, nếu không muốn khiến cho nhau đau khổ, gặp nhau chỉ còn lại phiền muộn vô hạn, vậy cũng chỉ có thể… thử bước lên trước một bước.

Thật may bước này, hắn không ghét.

Như vậy, cũng tốt.

Long Quân Trạch cầm nội y bị y trộm ra kia, đang suy nghĩ nên để vào đâu mới được, đột trên trên y phục lóe lên một luồng ánh đỏ, hình dàng càng ngày càng thu nhỏ, chờ ánh sáng tản đi, y phục đã biến mất không thấy, tại chỗ có thêm một cái lông phượng hoàng đỏ như lửa.

Long Quân Trạch bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra y phục của sư tôn biến ra từ lông vũ, không trách đến bây giờ vẫn không thấy bẩn.”

Y thận trọng cầm cái lông chim kia trong tay, suy nghĩ một chút, giấu vào trong đống quần áo trên người, vẻ mặt trở nên có chút thỏa mãn và đắc ý.

Đây là tín vật đính ước sư tôn đưa, y đã nhận được.

Không sai, chuyện nội y chắc chắn Phượng Trường Ca có biết, nếu không tại sao lại đột nhiên biến y phục thành lông chim chứ, còn không phải là do chủ nhân điều khiển sao, nếu Phượng Trường Ca biết mà không lấy lại, thì chính là tặng cho y rồi.

Long Quân Trạch nghĩ như chuyện đương nhiên vậy, tâm trạng trong nháy mắt trở nên vui vẻ.

Đi qua một khúc quanh, Long Thương Gia và Thần Hoàn vẫn đứng hầu ở đó, y sải bước đi tới, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Hai người chào y một cái, Long Thương Gia nhìn xung quanh không có người, rốt cuộc không nhịn được nói: “Bệ hạ, hắc long kia…”

Long Quân Trạch biết không gạt được gã, ngược lại cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Là thúc phụ.”

Tuy Long Thương Gia sớm có suy đoán, bây giờ được chứng thực vẫn không nhịn được hít một hơi lạnh, “Long Đế bệ hạ… Y nhập ma?”

Long Quân Trạch trầm mặc rất lâu, mới chật vật gật đầu một cái, giọng nói hơi có chút khàn khàn, “Thúc phụ… Thay đổi rất nhiều.”

Y nói ngắn gọn chuyện gặp phải trong rừng một lần, lướt qua thân phận của Phượng Trường Ca không đề cập tới, cuối cùng nói: “Bây giờ biết được mục đích của bọn chúng, bốn thần khí còn lại sẽ rất nguy hiểm, thông báo cho bốn môn phái kia, để bọn họ canh chừng thần khí trấn phái của mình, lại điều binh từ Thiên cung xuống trấn thủ, môn phái phàm trần không ngăn được thế công của Thần Hư.”

Điều binh bố trận luôn là sở trường của Long Thương Gia, gã trầm ngâm một lát, nói: “Còn có Tịch Diệt Hải, phải phái người vây lại, có thể, phải đi xuống thăm dò một chút, nếu có thể tiêu diệt con ma kia, cũng có thể diệt được ngọn nguồn, là cách tốt nhất.”

Long Quân Trạch gật đầu, suy nghĩ một chút, giơ tay lên gọi ra một khối lệnh bài màu bạc, trịnh trọng nói: “Chuyện này rất lớn, đưa ngươi lo liệu ta mới có thể yên tâm, cầm lệnh bài trở về Thiên Cung, lấy danh nghĩa của ta gọi thiên binh hạ phàm, để đề phòng Yêu tộc thừa dịp tấn công Thiên Cung, thiên binh không thể lấy quá nhiều, một vạn là được rồi.”

Long Thương Gia cung kính nhận lấy, có chút do dự nói: “Vậy… Hai tộc Hồng Tử Long…”

Long Quân Trạch hơi cau mày, cũng có chút nhức đầu, “Những người này, lần này ta đưa nhiều người hạ phàm, giữ lại bọn họ ở Thiên Cung khẳng định sinh loạn, nhưng đưa xuống còn phải phái người trông coi…”

Thần Hoàn cười một chút, “Bệ hạ cần gì phải nhức đầu, không phải Cửu Âm công chúa sẽ hạ phàm sao, đưa hai tộc Hồng Tử xuống, giao cho nàng thống lĩnh cũng yên tâm.”

Long Quân Trạch suy nghĩ một chút, nhướng mày cười một tiếng, “Ý kiến hay, Cửu Âm có vẻ tỉnh táo hơn cha mẹ nàng nhiều, cứ làm vậy đi.”

Long Thương Gia lĩnh mệnh trở về Thiên Cung, Thần Hoàn nhìn gã, sắc mặt dần dần nghiêm trọng, “Bệ hạ, chuyện của Long Đế bệ hạ, không dối gạt được.”

Long Quân Trạch trầm mặc không lên tiếng.

Y biết ý của Thần Hoàn là gì, tối hôm qua Long Tiềm Uyên hiện nguyên hình ngay trước mặt của nhiều người như vậy, muốn lừa gạt căn bản không thể, thiên binh hạ phàm, đối mặt với Long Đế Long Tiềm Uyên làm chủ thiên giới hơn hai chục ngàn năm, cho dù đối phương đã hóa ma thành ma long, là một sự đả kích tinh thần không nhỏ, còn chưa chiến khí thế đã yếu đi, rất nhiều người căn bản cũng sẽ không còn dũng khí cầm vũ khí.

Y trầm mặc rất lâu, thấp giọng nói: “Chúng ta không có cách nào khác.”

Thần Hoàn ngẩng đầu nhìn y.

Long Quân Trạch nói: “Phượng Hoàng tộc đã không còn, chúng ta mất đi ngoại viện mạnh nhất, tất cả đều phải tự dựa vào chúng ta, nếu không chịu được, lúc này sẽ sụp.”

Thần Hoàn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài, phức tạp không nói ra được, không biết làm sao.

Đây là Long tộc tự mình tạo nghiệt.

Nếu tộc Phượng Hoàng vẫn còn, Long tộc không chịu nổi, vẫn còn Phượng Hoàng tộc trên đỉnh, cho dù Long Tiềm Uyên thành ma, còn có Phượng Lam Diên đối phó, cái gọi là nguy cơ, há bị coi là gì?

Hắn không phải Long tộc, hắn chỉ là một tiên nhân đảm nhiệm chức tinh quân ở thiên giới, nhưng chuyện này hắn cũng không thể nói gì.

Một lần sai lầm này, đã quá sai, sai đến mức không thể dùng ngôn từ để diễn tả nữa.

Long tộc, đã tạo nghiệt rồi.

Buổi tối, cuối cùng Phượng Trường Ca cũng điều tức xong, vết thương lúc giao thủ với Long Tiềm Uyên đã hoàn toàn khôi phục, hắn đứng dậy, đang muốn theo thói quen lấy quần áo từ giá treo bên cạnh mặc lên, lục lọi một hồi lại phát hiện không thấy nội y, lúc này mới nhớ đã bị Long Quân Trạch cầm đi.

Biểu tình trên mặt hắn trở nên có chút cổ quái, giống như buồn cười, lại có chút xấu hổ, dẫu sao nội y mặc sát người, là đồ riêng tư, mặc dù chỉ là áo, nhưng đường đường là một Thiên Đế lại lén lén lút lút đi trộm một cái nội y của người khác, cũng thực buồn cười.

Hắn cũng lười dùng lông chim đổi một bộ khác, vừa điều tức xong, trên người ra không ít mồ hôi, nhớp nhúa khó chịu, hắn nhớ sau nhà có một hồ nước, dứt khoát tùy tiện cầm một cái áo khoác phủ lên, cứ như vậy ra cửa.

Tề Mục Nhiên đã đi từ lúc châm cứu cho hắn xong, trước khi đi lại nhắc nhở không thể trốn tránh tình cảm của hắn và Long Quân Trạch nữa, hắn suy nghĩ những lời kia, bất giác có chút xuất thần, một tay tháo phát quan ra, mái tóc dài tán loạn, từ từ bước vào trong hồ nước, ánh sáng thoáng qua hồng y trên người, dần hóa thành một cái lông chim màu đỏ ẩn vào trong người, cơ thể trần truồng dần chìm vào nước lạnh trong hồ, mát rười rượi, rất là thoải mái.

Nhưng…

Nếu như nước này có thể che khuất luôn từ eo hắn trở lên thì càng tốt. 

Phượng Trường Ca mơ màng một chút, hình như hắn nhớ trước đây hồ nước này đâu có cạn như vậy?

Ngay tại lúc này, có vật gì đó hơi động một chút, đưa đến trận nước gợn chìm nổi, Phượng Trường Ca vội vàng ổn định cơ thể, chỉ thấy trước mặt nước dao động, một cái đầu rồng màu bạc, chậm rãi, chậm rãi nhô ra.

…Còn phì ra một đống bọt nước.

Phượng Trường Ca: “…”

Long Quân Trạch: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK