Phượng hoàng màu trắng thu cánh, từ từ hạ xuống, dáng người cũng xinh đẹp ưu nhã như khuôn mặt nó vậy.
“Ca.” Nó ngẹo đầu nhìn người ngủ trên cây, cảm xúc trong con ngươi màu nhạt vô cùng lãnh đạm, trong veo bình tĩnh giống như giọng của nó vậy, “Long Tiềm Uyên lại tới tìm ngươi.”
Phượng Chước Hoa lười biếng nằm ở trên cây ngô đồng màu lửa đỏ, ánh mắt hơi khép hờ, trở mình, giọng nói cũng lười biếng như hắn, “Để cho y chờ đi, ta gần đây không muốn gặp y.”
Bạch Phượng Hoàng trầm mặc một hồi, hỏi: “Y bày tỏ với ngươi rồi?”
Phượng Chước Hoa mở mắt ra, một tay chống người ngồi dậy, cũng không che giấu được khiếp sợ trên mặt, “Ngươi biết?”
Ngừng lại một chút, lại hỏi: “Ngươi biết y thích ta?”
Phượng Kỳ Nguyệt trợn một đôi mắt cá chết, giống như nhìn một người trí khôn có vấn đề, “Toàn bộ Phượng Hoàng tộc cùng Long tộc đều biết.”
Phượng Chước Hoa: “…”
Phượng Kỳ Nguyệt đột nhiên thở dài, “Ca à, ngươi nói ngươi xem, bàn về thiên phú võ lực, thân phận khuôn mặt, mưu trí thủ đoạn, ngươi đều không kém, thậm chí có thể nói là cao nhất, làm sao một khi bàn về chuyện tình cảm này, ngươi liền trống rỗng, thậm chí còn trắng hơn cả giấy vậy?”
Phượng Chước Hoa há miệng, lắp bắp nói: “Nhưng y là nam nhân, hơn nữa y chưa từng nói chuyện này với ta, là tối hôm qua mới nói…”
Phượng Kỳ Nguyệt ý vị sâu xa nhìn hắn, “Không trách tối hôm qua đột nhiên ngươi hoang mang rối loạn chạy về, nhốt mình trong phòng ai cũng không gặp, mẫu thân liền đoán nhất định là Long Tiềm Uyên nói gì rồi.”
Phượng Chước Hoa ít nhiều có chút cảm giác xấu hổ, “Mẫu thân cũng biết?”
Phượng Kỳ Nguyệt hỏi ngược lại hắn, “Mẫu thân luôn thông minh, rất nhiều chuyện cũng không gạt được nàng, chút chuyện này ngay cả ta còn biết, ngươi cảm thấy mẫu thân sẽ không biết?”
Sắc mặt Phượng Chước Hoa ửng đỏ, hắn phiền não xoa xoa tóc, bất đắc dĩ nói: “Bệnh tật của Long thần ngày càng nghiêm trọng, chỉ sợ cũng đã ở đây mấy ngày, ta đại diện cho Phượng Hoàng tộc đi thăm y, tối hôm qua ta vốn là không định về, Long cung bên kia cũng có điện ta ngủ, nhưng…”
Hắn dừng một chút, hơi có chút khó mà mở miệng, sắc mặt cũng trở nên có chút xấu hổ, “Lúc ta đang tắm, y cũng vào bồn tắm, vốn ta cũng không quá để ý, nhưng đang tắm, y lại đột nhiên ôm lấy ta… nói… thích ta…”
Hắn cắn răng, giữa chân mày không nhịn được nổi lên vẻ tức giận, “Khi đó cả người ta đều nổi da gà, phản ứng đầu tiên chính là chạy, nhưng y lại không buông tay, dưới tình thế cấp bách ta trở tay một chưởng đả thương y, nhưng một chưởng kia ta giữ lại lực đạo, y cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, không có việc gì.”
Phượng Kỳ Nguyệt “ồ” một tiếng, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ, sâu trong đáy mắt lại có lửa trắng lạnh như băng chậm rãi bốc lên.
Một lát sau, hắn hỏi: “Vậy ngươi có cảm giác gì với y?”
Phượng Chước Hoa dù muốn hay không cũng phải nói: “Chúng ta không thể nào ở chung một chỗ được.”
Hắn lại nghiêng người nằm xuống, một tay để sau gáy, thần sắc trên mặt có chút phiền não, “Ta bây giờ vừa nghĩ tới y thì cả người đều không thoải mái, thậm chí trong thời gian ngắn cũng không muốn gặp lại y, còn vấn đề cùng y chung một chỗ này, ta ngay cả nghĩ cũng không có, chúng ta cùng nhau lớn lên, coi như là tình cảm thanh mai trúc mã, nhiều nhất là bạn bè anh em thôi, trừ cái này ra, không có những cảm tình khác.”
Phượng hoàng trắng phe phẩy cánh, “Được, ta biết rồi.”
Hắn nói xong, đôi cánh rung lên, phóng lên cao, lông chim trắng tinh ở dưới ánh mặt trời lóe lên một ánh sáng rực rỡ, thuần khiết mà xinh đẹp, không nhiễm một chút bụi bặm nào.
Phượng Chước Hoa nâng một tay lên che mắt, mơ hồ cảm thấy trước mắt lướt qua hình ảnh rất quen thuộc, còn chưa đợi nghĩ rõ ràng, bên ngoài Phượng cung đột nhiên truyền tới một trận linh khí kích động cùng với tiếng đánh nhau.
Phượng Chước Hoa đang nghi ngờ, một con chim loan màu đỏ phành phạch bay tới, gấp giọng nói: “Điện hạ, không xong rồi, Nhị điện hạ và Thái tử Long tộc đánh nhau!”
“Cái gì!”
Phượng Chước Hoa kinh ngạc bật ngồi dậy, một khắc sau hóa thành một con phượng hoàng màu đỏ, đôi cánh rung lên, hóa quang bay đi.
Lúc bay đến ngoài cửa Phượng cung, trước cửa cung trống trải đã có một vòng người xem náo nhiệt vây quanh, đều là người của Long tộc và Phượng Hoàng tộc, rất rõ ràng, Long Tiềm Uyên lúc tới đây dẫn theo không ít người, là hạ quyết tâm phải bắt Phượng Chước Hoa về.
Phượng Chước Hoa liền rất tức giận, trong đầu nghĩ tối hôm qua ngươi mới vạch rõ chuyện này, ngay cả chút thời gian cũng không cho ta cân nhắc, hôm nay liền dẫn nhiều người như vậy phất cờ giống trống tới Phượng cung, còn khi dễ em trai ta, đây là muốn chứng minh thành ý của ngươi hay là để chứng minh võ lực của ngươi?
Trong vòng tỷ thí coi như vững vàng, tu vi của Phượng Kỳ Nguyệt ở dưới Long Tiềm Uyên, nhưng cũng không kém bao nhiêu, trong lúc nhất thời còn không phân được thắng bại, nhưng đây cũng không phải là lí do hắn mặc cho Long Tiềm Uyên khi dễ em trai hắn.
Hoàng Loan ra khỏi vỏ, trong nháy mắt phân hóa thành những lưỡi kiếm gấp rưỡi, theo một tiếng kiếm tựa như tiếng phượng kêu vang lên, ánh đỏ thoáng qua, chớp mắt liền rơi vào trong sân, “keng keng keng keng keng” năm tiếng, hai người đang quấn lấy nhau trong nháy mắt bị cưỡng chế tách ra, ở giữa bất ngờ cắm năm trường kiếm màu lửa đỏ hoa mỹ.
“Đánh nhau ở cửa Phượng cung, gan các ngươi lớn đấy!”
Phượng Chước Hoa cười lạnh đi tới, nhướng mày thật cao, tỏ ra có chút tà ma không kìm chế được, người quen hắn liền biết hắn đang tức giận.
Còn tức giận không nhẹ.
Thiên giới không người nào không biết, Đại điện hạ của Phượng Hoàng tộc trời sinh tính tình rộng rãi, không câu chấp không gì bó, gần như rất ít khi thật sự tức giận, chỉ khi nào lên cơn giận dữ là có thể xảy ra án mạng.
Long Tiềm Uyên vừa thấy bộ dáng kia của hắn, hờ hững trên mặt nhất thời biến mất không thấy, một tay thu kiếm, mỉm cười giải thích: “Ta không có ý đắc tội quý tộc, là em trai ngươi động thủ trước.”
Phượng Chước Hoa liếc nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi sẽ không đứng để cho hắn đánh sao, ngươi cho rằng tối hôm qua ngươi làm chuyện ngu xuẩn là có lí? Một chưởng kia coi như là một sự dạy dỗ nho nhỏ, ta cũng không có ý định so đo, hôm nay ngươi dẫn nhiều người tới Phượng cung như vậy có ý gì? Thị uy sao?”
Long Tiềm Uyên cười khổ một tiếng, “Ta chỉ là muốn tới nói cho ngươi, phụ thân ta ở đây mấy ngày, ngươi vừa đại diện cho Phượng Hoàng tộc tới Long tộc đóng giữ, tối hôm qua đột nhiên trở về, đã khiến nội bộ Long tộc bất mãn, ta biết chuyện này là ta không đúng, cho nên bây giờ ta dẫn những người này tới đặc tới mời ngươi trở về.”
“Trở về?” Phượng Kỳ Nguyệt nhàn nhạt cười một tiếng, nhưng giọng nói lại lạnh vô cùng, “Trở về, sau đó để ngươi muốn làm gì thì làm sao, Thái tử điện hạ của Long tộc lại làm ra chuyện xấu xa như vậy, Long Tiềm Uyên, ngươi có mặt mũi gì mời hắn về?”
Long Tiềm Uyên yên lặng một hồi, hơi cúi đầu, nói: “Là ta kích động… Nhưng ta thật sự thích ngươi…”
Phượng Chước Hoa cũng rất nghiêm túc nói: “Nhưng ta thật sự không thích ngươi.”
Long Tiềm Uyên không nhịn được nói: “Chúng ta có thể thử một chút, ngươi cũng chưa thử làm sao biết được?”
Phượng Chước Hoa vừa nhìn thấy bộ dáng kia của y liền nhức đầu lắm, hắn xoa xoa mi tâm, có chút phiền não nói: “Tiềm Uyên, cứ như bây giờ không tốt sao? Chúng ta không thể nào ở chung với nhau, ta không có cảm giác động tâm với ngươi, bây giờ ta vừa nhìn thấy ngươi liền cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí cũng không muốn gặp ngươi chút nào, miễn cưỡng nữa thì sẽ chỉ tiêu diệt tình cảm còn lại của chúng ta không còn gì thôi.”
Long Tiềm Uyên còn muốn nói thêm, nhưng nhìn hắn làm như không muốn nghe nữa, không thể làm gì khác hơn là lui một bước, nói: “Vậy dù sao ngươi cũng phải cùng ta trở về, trấn an lòng những người Long tộc kia đi…”
Phượng Trường Ca nhíu mày một cái, có chút khó khăn, đang không biết nói gì, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nữ dễ nghe mà uy nghiêm:
“Không cần, ta đi.”
Mọi người đồng loạt cả kinh, xoay người nhìn, chỉ thấy trong cửa Phượng cung mở rộng, một hồng y nữ tử chậm rãi đi tới.
Đó là một nữ tử rất đặc biệt.
Mặt mũi khoảng chừng ba mươi tuổi, đường nét ngũ quan tinh xảo hoa mỹ, rất giống với Phượng Chước Hoa và Phượng Kỳ Nguyệt, không trang điểm mà đã vô cùng đẹp, một mái tóc dài màu đen buộc cao, không có chút qua loa nào, đồ trang sức trên đầu cũng giống như y phục của nàng, hoa mỹ mà rộng rãi, cẩm phục đỏ thêu tơ vàng có sao nhỏ từ từ chuyển động, một con phượng hoàng lửa đỏ giương cánh trong trăm hoa, phiêu động theo tay áo, sống động như muốn bay ra khỏi y phục vậy.
Nàng đặt hai tay ở trên bụng từ từ đi tới, tư thái cao quý ưu nhã, khí chất thành thục kiêu ngạo, cả người không có một chút sơ hở nào, trên khuôn mặt có một sự uy nghiêm, nhìn một cái liền biết là người có chức quyền, đôi mắt đỏ rực nhìn chúng sinh lạnh như băng, khiến người ta nhìn một cái liền khiếp sợ.
Nàng đi tới gần, Phượng Chước Hoa và Phượng Kỳ Nguyệt vội vàng né người, chắp tay thi lễ, “Mẫu thân.”
Những người Phượng Hoàng tộc khác rối rít quỳ xuống đất, người Long tộc khom người hành lễ, “Ra mắt Lam Diên tôn thượng.”
Phượng Lam Diên nhẹ nhàng nâng tay, tỏ ý mọi người đứng dậy, hơi híp mắt đỏ liếc nhìn Long Tiềm Uyên, nhàn nhạt nói: “Long tộc ở đó, ta đi, còn con trai ta, hắn có đi hay không là tự do của hắn, không có ai có thể miễn cưỡng được hắn.”
Sắc mặt Long Tiềm Uyên có chút khó coi.
Phượng Lam Diên hơi nhếch môi, lộ ra một nụ cười ưu nhã, “Ngươi thích con trai ta?”
Long Tiềm Uyên chắp tay một cái, “Vâng.”
Nụ cười Phượng Lam Diên sâu hơn, “Vậy ngươi đã chuẩn bị gả vào Phượng Hoàng tộc xong chưa?”
Long Tiềm Uyên sửng sốt một chút, “… Gả… Gả vào?”
Phượng Chước Hoa cũng sửng sốt, “Cưới… Cưới y?”
Phượng Lam Diên gật đầu một cái, nói như chuyện đương nhiên: “Hai tộc Long Phượng là đồng minh từ xưa, hai người các ngươi có thân phận địa vị, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tuy nói đều là nam nhân, nhưng chúng ta sống lâu như vậy, đã không thèm để ý chuyện tục trần này rồi, nếu là thích lẫn nhau, ta và cha ngươi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng chuyện tình yêu chắc chắn sẽ liên quan đến cưới gả, chuyện cưới gả chính là một cưới một gả, có người phải cưới, tự nhiên có người phải gả, Chước Hoa là người thừa kế tộc trưởng đời tiếp, đương nhiên không thể gả cho ngươi, vậy…”
Nàng khẽ mỉm cười, trong đôi mắt màu đỏ có sự giảo hoạt cực sâu: “Tiềm Uyên, ngươi nguyện ý bỏ vị trí Thái tử, gả cho Chước Hoa làm vợ không?”
Phượng Chước Hoa chợt cả kinh, “Mẫu thân!”
Long Tiềm Uyên sững sờ há miệng, nửa ngày không biết nên tiếp lời như thế nào.
Phượng Lam Diên hơi nheo lại mắt, có chút không vui, “Làm sao, chẳng lẽ ngươi muốn cùng hắn chung một chỗ, nhưng muốn cả đời không danh không phận sao? Ta là mẫu thân của Chước Hoa, há có thể để con ta chịu ủy khuất như vậy?”
Long Tiềm Uyên bối rối.
Phượng Chước Hoa bối rối.
Phượng Kỳ Nguyệt cũng bối rối.
Tất cả mọi người đều bối rối.
Tất cả mọi người biết, bước này của Phượng Lam Diên là lấy tiến để lui, nhìn như bọn họ cân nhắc chuyện cưới gả, thực chất thì một bước lấp kín tất cả đường lui của Long Tiềm Uyên.
Không có y, bây giờ Long tộc là Ngân Long tộc chưởng vị, Long thần chỉ có hai ngân long duy nhất, một người là Long Tiềm Uyên, trên Long Tiềm Uyên vốn còn một vị ca ca, chẳng qua là lúc trước đã bỏ mình trong trận chiến với Yêu tộc, chỉ để lại một quả trứng rồng đợi ấp, nếu Long Tiềm Uyên không lên ngôi, Ngân Long tộc sẽ bị Long tộc chèn ép, lại không có cơ hội trở mình, đây là điều mà Long thần tuyệt đối không cho phép, cũng là việc mà Long Tiềm Uyên tuyệt đối sẽ không làm.
Đừng thấy Phượng Hoàng tộc có hai vị điện hạ, Phượng Chước Hoa là người thừa kế tộc trưởng nhiệm kỳ kế tiếp, Phượng Kỳ Nguyệt chính là người thừa kế tế ti, hai vị trí này đối với Phượng Hoàng tộc mà nói là không thể thiếu, đương nhiên không thể gả đến ngoại tộc.
Như vậy, đây cũng là một bước chết cờ, trừ khi Long Tiềm Uyên buông tha chức vị tộc trưởng, nếu không sẽ không có cách nào tiến lên trước một bước.
Sắc mặt Long Tiềm Uyên đổi tới đổi lui trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chắp tay thi lễ, “Xin cho vãn bối trở về suy nghĩ thêm.”
Phượng Lam Diên khẽ mỉm cười, “Xin cứ tự nhiên.”
Long Tiềm Uyên mang người đi, Phượng Lam Diên giơ ống tay áo, người xem náo nhiệt xung quanh liền tản hết.
“Long Tiềm Uyên không phải lương phối.”
Phượng Lam Diên nhàn nhạt nói: “Người này thích nhất luôn là mình, làm bạn thì được, nếu làm tình nhân, sẽ có một ngày y phụ ngươi.”
Phượng Chước Hoa thở dài, “Nếu y không bức người quá đáng, chúng ta vẫn là bằng hữu, dẫu sao cảm tình nhiều năm như vậy, y cũng không làm chuyện khác người gì cả, cứ như vậy cắt đứt qua lại cũng không nói được, nhưng nếu y một mực nói tới chuyện này, ta cũng chỉ có thể xa cách.”
Phượng Lam Diên gật đầu một cái, “Đúng thế.”
Nàng nhìn về phía Phượng Kỳ Nguyệt, “Nguyệt nhi, ngươi cũng ta đi Long cung đi một chuyến, hỏi thăm sức khỏe Long thúc thúc của ngươi.”
Phượng Kỳ Nguyệt tất nhiên gật đầu đáp ứng.
Một trận sáng thoáng qua, phượng hoàng màu lửa đỏ vỗ cánh, từ từ bay lên, một con phượng hoàng trắng nho nhỏ theo sát sau lưng, lông chim trắng tinh ở dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ thánh khiết, thuần trắng không nhiễm một chút bụi bặm, rất xinh đẹp.
Phượng Chước Hoa ngửa đầu nhìn, cảm thấy một màn này càng quen thuộc, không biết sao, trước mắt đột nhiên thoáng qua một hình ảnh.
Một cái cánh trắng tinh nhẹ nhàng vỗ, sợi tóc màu đen phất phơ giữa không trung, nhìn cảnh tượng kia, hẳn là ở sau lưng ai.
Sau lưng…
Phượng Trường Ca chợt mở mắt, hình ảnh trước hôn mê trong nháy mắt tràn vào đầu.
Hắn bị con chim loan trắng kia từ phía sau lưng đẩy vào bão!
“Sư tôn! Sư tôn! A! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!”
Bên người có một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên, Phượng Trường Ca nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Long Quân Trạch đang bị xích sắt cột vào một cây cột sắt, mà hắn ở ngay bên cạnh y, gần như có cùng tư thế với y, dưới chân là một đài tế hình tròn màu trắng, trên đó có những vết khắc rất sâu, máu tươi đang ồ ạt chảy trong đó.
“Đây là…”
Trong lòng hắn cả kinh, quay đầu nhìn bốn phía, lại thấy thây phơi đầy đất, xông vào mũi là mùi máu tanh nồng nặc, nhìn vết thương trên người bọn họ, phần lớn là vết cào vết cắn của động vật, có vài thi thể thiếu sót, rõ ràng cho thấy bị gặm một nửa.
“Nơi này có yêu khí rất nồng đậm, là Yêu tộc làm.”
Sắc mặt Long Quân Trạch ngưng trọng nói: “Ta tỉnh mới được một nén nhang thôi, mới vừa tỉnh lại đã như vậy rồi, gọi mãi mà ngươi không tỉnh, hại ta lo lắng thật lâu, may sao mà cuối cùng cũng tỉnh.”
Sắc mặt Phượng Trường Ca trắng nhợt, nhìn chữ triện to màu vàng được khắc trên một ngọn núi cách đó không xa, giọng nói âm trầm: “Đây là… Bồng Lai?”
Long Quân Trạch chật vật gật đầu, “Vâng, Bồng Lai bị diệt, ngay tại một giờ trước.”
Phượng Trường Ca nhắm mắt lại dựa vào trên cột đá sau lưng, hồi lâu không lên tiếng.
Long Quân Trạch vội vàng nói: “Côn Luân không có việc gì, không phải sư tổ không phát tin cho ngươi sao, vậy chứng minh vẫn còn an toàn, ít nhất coi như là tin tức tốt.”
“Ngươi không hiểu đâu.”
Phượng Trường Ca lắc đầu một cái, nói: “Ngươi không hiểu…”
Nội gian bên người chúng ta, là con chim loan trắng kia…
Con chim loan trắng vẫn luôn thích thân cận với ta…
Hắn có một thân phận rất đặc biệt.
Phượng Hoàng tộc, Phượng Kỳ Nguyệt.
Em trai ruột của ta.
Diệt Bồng Lai là…
Em trai ruột.