Một người thành hổ, ba người thành hoạ, vốn dĩ cho rằng đặt chung một chỗ có thể để cho bọn họ mau sớm chọn lựa ra đồ thuộc về mình, nhưng mà sự thật vẫn tệ hại hơn tưởng tượng rất nhiều.
Trước mắt hoàn toàn là một hiện trường tai nạn.
Ngươi đạp ta, ta đánh ngươi, ngươi đè ta, ta giẫm ngươi, ngươi cắn ta, ta đập ngươi, không ai nhường ai, không ai chịu nhận thua, pháp bảo và lông chim tung bay, màu lông cùng màu với ngọn lửa, toàn bộ bên trong điện đều bị chơi đùa loạn xạ.
Long Quân Trạch ngây ngốc hồi lâu, nói: “Ta cảm thấy, có lẽ ngươi hẳn nên cho từng con một đến?”
Phượng Trường Ca đỡ trán, “Ngươi không cảm thấy đã chậm sao?”
Long Quân Trạch an ủi vỗ vỗ bả vai hắn, thử đề nghị, “Bạo lực trấn áp?”
Phượng Trường Ca sâu xa nhìn y, “Bên trong có mười ba trưởng bối của ta, còn có mẫu thân ta, ngươi cảm thấy bây giờ ta dùng bạo lực trấn áp, chờ tương lai bọn họ khôi phục trí nhớ, ta sẽ như thế nào?”
Long Quân Trạch than thở, “Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
Phượng Trường Ca xoay người đi ra ngoài, không nhìn thấy thì yên, “Chờ đi, chờ bọn họ phân thắng bại, sẽ dừng lại thôi.”
Long Quân Trạch suy nghĩ thấy cũng phải, bên trong đám chim non này có cả tổ tông không đắc tội nổi, không thể dùng bạo lực, nhu tình không hữu hiệu, vậy thì để mặc đi, dù sao bọn họ cũng chỉ là chơi đùa ầm ĩ, sẽ không thật sự gây ra mạng chim đâu.
Đang muốn đi theo hắn ra ngoài, dư quang khóe mắt liếc thấy một cái bóng màu trắng, nhất thời chợt mở to mắt, quay đầu nhìn lại.
Phượng Trường Ca cảm giác được động tác của y, cũng nghi ngờ nhìn lại.
Chỉ thấy Phượng Kỳ Nguyệt bị Phượng Trường Ca ném qua một bên, không biết lúc nào cũng nhón móng vuốt lén lén lút lút lẫn vào một đống nhóc tranh đoạt lẫn nhau, chọn chính xác một quả cầu mây thêu hoa, đưa ra hai cái cánh ngắn nhỏ vững vàng ôm lấy, lại lén lút đi ra.
Long Quân Trạch lơ ngơ, “Nó làm gì?”
Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, giải thích: “Đó là hỏa linh cầu dùng cây phù tang bện thành, không sợ lửa phượng hoàng, hình như là đồ chuyên để mài răng của đứa nhóc không hiểu chuyện, là đối thủ một mất một còn với Kỳ Nguyệt, được một con phượng hoàng trong tộc làm, Kỳ Nguyệt mơ ước nó rất lâu rồi, nhưng cây phù tang đã tuyệt chủng, chỉ còn mấy cái như vậy, đều bị con phượng hoàng kia lấy đi luyện chế thành cầu, dùng để cho đứa nhóc nhà mình chơi, Kỳ Nguyệt bị mất mặt còn bị cướp đồ chơi, cuối cùng không giải quyết được gì.”
Long Quân Trạch cạn lời nói: “Vì vậy nó nhớ thương thời gian dài như vậy, thừa dịp bây giờ biến thành thú con đi đoạt?”
Y cảm thấy rất không thể tiếp nhận, “Có thể thân thể nó là chim non, nhưng vẫn còn trí nhớ mà, cho dù là nửa con phượng hoàng trưởng thành, vẫn còn có ý muốn cướp đoạt đồ chơi với đám chim non thật sự nào sao?”
Phượng Trường Ca bất đắc dĩ nói: “Nó rõ ràng cũng coi mình là chim con.”
Lúc này, chim non phượng hoàng khác đang tranh đoạt cũng phát hiện một con chim nhỏ màu lông khác với bọn chúng, đang ôm đồ chơi lén lút rời đi, nhất thời tức giận, xông tới buộc nó gia nhập đoàn đội tranh đoạt, Phượng Kỳ Nguyệt đỡ bên trái hở bên phải, không ứng phó được, không thể làm gì khác hơn là co lại thành quả cầu nhỏ, không biết nhóc con nào đến, nhân cơ hội cướp quả cầu trong ngực nó đi, Phượng Kỳ Nguyệt bỗng nhiên xù lông, gầm thét “chíp” một tiếng khí động núi sông, xòe chân gia nhập đội quân cường đạo, bắt đầu tranh đoạt oanh oanh liệt liệt.
Long Quân Trạch kéo Phượng Trường Ca đi ra, “Đi mau đi mau, tránh cho nó không đánh lại đến tìm cứu binh, cũng kéo ngươi vào chiến trường, vậy thì nguy rồi!”
Phượng Trường Ca còn giãy giụa, “Kỳ Nguyệt trong ấn tượng của ta không bạo lực như vậy…”
Long Quân Trạch vẫn còn sợ hãi, “Nó bây giờ rõ ràng bị thân thể ảnh hưởng đến thần trí, ngươi nói phải trái với một nhóc con là vô dụng, đi thôi đi thôi!”
Phượng Trường Ca bị y nửa kéo nửa dắt ra khỏi cung điện, thẳng đến khi cửa điện đóng lại, âm thanh bên trong vẫn ầm ầm khiến người ta đau cả đầu.
Hai người ngồi dựa vào cửa điện, chợt phát hiện trong góc để một phong thư, bên cạnh dùng móng vuốt viết ba chữ: Dâm long nhận.
Long Quân Trạch giật khóe miệng một cái, nhìn qua cũng biết đây là kiệt tác của người nào, đưa tay qua lấy, mở ra nhìn.
Phượng Trường Ca thấy sắc mặt y hơi thay đổi, có chút cảm giác phiền muộn buồn bực, đưa đầu qua nhìn một cái, Long Quân Trạch không ngăn cản, đưa thư cho hắn, thở dài nói: “Là thúc phụ gửi ta, y đi rồi.”
Phượng Trường Ca đọc nhanh như gió xong, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác phiền muộn, “Y không nói cho ngươi cách liên lạc với y, xem ra là chuẩn bị đi thật.”
Long Quân Trạch “ừ” một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Trong Thiên giới có quá nhiều thứ y không muốn nhớ, y ở lại cũng không sung sướng, đi cũng tốt, cuộc sống còn dài, sau này chúng ta đi nhân gian chơi, vẫn sẽ gặp được y thôi.”
Phượng Trường Ca vỗ vỗ bả vai y coi như là an ủi, suy nghĩ một chút, lại tiến tới bên mép hôn y một cái.
Long Quân Trạch có loại cảm giác được yêu mà sợ, từ ba năm trước lúc trứng sắp lột vỏ, bọn họ bởi vì lúc nào cũng phải để ý đến đám trứng, rất ít khi có hành động thân thiết, hôm nay được hắn chủ động hôn một cái, lúc này Long Quân Trạch liền đỏ mặt.
Phượng Trường Ca cười híp mắt, đưa ra một tay, nắm cằm y quay lại, cười nói: “Lúc nào cũng thuần tình như vậy, hôn một cái liền đỏ mặt.”
Long Quân Trạch trợn mắt, có chút tạc mao, “Còn không phải là ngươi gần đây đều không âu yếm, ta bỗng nhiên không quen lắm…”
Vừa nói, mặt càng đỏ hơn, giọng nói cũng càng thêm thấp.
Phượng Trường Ca nghiêng người ôm lấy y, cười nói: “Ta đã đáp ứng với ngươi, chờ trứng lột vỏ, chúng ta cũng không cần cố kỵ gì nữa, tối nay đến ngay phòng ta.”
Long Quân Trạch sáng mắt lên, “Đã nói rồi thì không cho phép đổi ý.”
Phượng Trường Ca cười một tiếng, “Tất nhiên.”
Bọn họ ở bên ngoài đợi một lát, động tĩnh bên trong dần dần nhỏ xuống, hẳn là cũng đã cướp được thứ đồ hợp tâm ý, tạm thời hòa bình dừng tay.
Hai người đẩy cửa ra đi vào, đầu tiên nhìn thấy bên cạnh cửa có một con chim trắng nhỏ hài lòng ôm quả cầu gặm tới gặm đi, bên cạnh có một thằng nhóc con đáng thương nhìn quả cầu trong lòng nó, vừa khóc vừa kéo, lông măng trên mặt đều bị nước mắt làm ướt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Phượng Trường Ca giật khóe miệng một cái, gân xanh trên trán nhảy lên không thôi.
Vốn tưởng rằng Phượng Kỳ Nguyệt có trí nhớ, là một con chim tỉnh táo nhất trong tất cả đám nhóc con, kết quả người này ỷ vào việc mình hiểu chuyện hơn người khác là muốn làm gì thì làm, tùy ý bắt nạt chim non khác, thật là… quá không biết xấu hổ!
Cố tình người ta không có một chút tự giác nào cả, còn trở mình đưa lưng về phía thằng nhóc con bị nó bắt nạt, tiếp tục ôm cầu gặm gặm gặm, khiến nhóc con kia nhìn thấy, tiếng khóc càng lớn hơn.
Phượng Trường Ca cảm thấy rất nhức đầu, nhưng cầu mây đã bị Phượng Kỳ Nguyệt quẹt nước miếng một lần rồi, cũng không thể đoạt lại đưa cho nhóc con này được.
Hắn gọi Đại Thánh Di Âm ra, thả vào trước mặt chú chim non kia, an ủi: “Ngoan, đây là chí bảo của bổn tộc, cao hơn đắt hơn bảo bối của nó, bây giờ cho ngươi chơi.”
Chim non dừng lại tiếng khóc trong nháy mắt, tò mò trợn to mắt, đánh giá đàn cổ hoa lệ trước mặt.
Động tác gặm cắn của Phượng Kỳ Nguyệt cũng dừng lại, ngoẹo đầu nhìn sang, ánh mắt mơ hồ sáng lên.
Phượng Trường Ca xốc nó lên, không khách khí gõ đầu nó, “Ngươi lớn như vậy mà còn bắt nạt một con chim non, có xấu hổ hay không!”
Phượng Kỳ Nguyệt ôm đầu tủi thân kêu: “Chíp chíp chíp chíp chíp!” Ta cũng là chim non!
Phượng Trường Ca liếc một cái, “Ngươi chỉ có thân thể là thôi, nếu còn không nghe lời nữa, ta ném ngươi cho Khổng Linh chăm sóc.”
Lúc Phượng Kỳ Nguyệt còn ở trong trứng cũng đã hiểu được rất nhiều tình huống bên ngoài, biết Khổng Linh bị Phượng Trường Ca thu phục, nhưng trước kia hắn ta giả mạo Thái Uyên Bạch Hổ của Yêu tộc, Khổng Linh hoàn toàn không biết chuyện, còn coi hắn ta là tổ tông mà cung kính, bây giờ chắc chắn sự thật đã bại lộ, gặp mặt lần nữa không khỏi lúng túng, Phượng Kỳ Nguyệt không ném nổi cái mặt này, không thể làm gì khác hơn là không cam lòng thu tay lại.
“Phụ hậu có thể đưa cữu cữu cho ta chăm sóc.”
Ngoài cửa chợt truyền tới thanh âm non nớt.
Phượng Trường Ca quay đầu nhìn lại, không ra ngoài dự đoán, thấy được một con mèo trắng nhỏ cao nửa mét, bước chân ưu nhã chậm chạp đi tới, cái đuôi nhẹ nhàng quơ quơ, tò mò nhìn chim trắng nhỏ được Phượng Trường Ca nâng ở trong tay, “Hóa ra khi ngươi còn bé là cái bộ dáng này, thật là xấu xí.”
Phượng Kỳ Nguyệt rất tức giận, xòe móng vẫy cánh, kéo dài thanh âm kêu “Chíp ——” một tiếng.
Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu, “Ngươi đang nói gì, ta nghe không hiểu.”
Phượng Kỳ Nguyệt bỗng nhiên xù lông, “Chíp chíp chíp chíp chíp!”
Mèo trắng nhỏ thoáng qua một nụ cười gian trá, tiếp tục vô tội nói: “Ta thật sự không nghe hiểu.”
Phượng Trường Ca giật giật chân mày, chậm rãi buông tay.
“Ầm” một tiếng, mèo trắng nhỏ vừa còn đoan trang ưu nhã cao quý xinh đẹp, một giây sau đã thành mèo than.
Chim trắng nhỏ ngồi ở trên người mèo trắng, dương dương đắc ý ngước đầu, kêu một tiếng “chíp”.
Mèo trắng nhỏ cắn răng: “Đi xuống!”
Chim trắng nhỏ chẳng những không đi xuống, còn đưa ra cánh nhỏ, vỗ một cái lên đầu nó, kêu: “Chíp chíp chíp chíp chíp!”
Mèo trắng nhỏ xù lông, sử dụng một chút tiên lực hất nó xuống, xoay mình, “gào” một tiếng nhào tới.
Chim trắng nhỏ không cam lòng yếu thế, xòe móng há miệng, cũng nhào lên.
Hai sinh vật nho nhỏ rất nhanh đã đánh túi bụi.
Phượng Trường Ca quả quyết không nhìn bọn nó nữa, đi tới trước mặt một đống chim non, nhìn bọn họ mỗi người ôm một vật hài lòng gặm tới gặm lui, trong lòng đại khái đã sáng tỏ, ánh mắt rơi vào một con phượng hoàng nhỏ ngồi ở chính giữa, ôm một cái trâm phượng tinh xảo cọ tới cọ lui, ánh mắt dần dần nhu hòa, trên mặt hiện ra một nụ cười nhớ nhung, cung kính thi lễ một cái, “Mẫu thân.”
Động tác của chim nhỏ ngừng một lát, ngước đầu nhìn hắn, sau đó chìa cái trâm ra, kêu một tiếng: “Chíp —— chíp chíp chíp chíp!”
Mi mắt Phượng Trường Ca đột nhiên nhảy lên mấy cái.
Long Quân Trạch nhìn vẻ mặt hắn kỳ quái, không nhịn được hỏi: “Đây chính là mẫu thân ngươi? Nó nói gì?”
Phượng Trường Ca nhìn y, cạn lời nói: “Nó bảo ta…”
Long Quân Trạch tò mò nhìn hắn.
Phượng Trường Ca rất bất đắc dĩ đỡ trán, “Nó bảo ta cài trâm phượng lên đầu cho nó.”
Long Quân Trạch: “…”
Y nhìn đám lông măng ngắn bằng một tấc trên đầu chim non, trong đầu nghĩ, không hổ là người đã từng là tộc trưởng của Phượng Hoàng tộc, yêu cầu này đủ lợi hại, đủ thô bạo!
… Đủ vô cớ gây rối.