• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Côn Luân.

Long Cửu Âm núp sau một thân cây, mượn bóng cây che chắn để nhìn về phía trước.

Nơi đó chính là nơi mà ba ngàn thiên binh nghỉ ngơi, một khu rừng rậm rạp.

Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, nói gì đó với nhau, bầu không khí rất hòa hợp.

Nơi không dịu dàng duy nhất chính là hai bóng người qua lại trong đó.

Đó là Tử Cầm và Hồng Chúc.

Bọn họ đi tới đi lui trong đám người, nhìn như không tập trung nhưng mỗi lần đi tới trước mặt một người lại dừng lại một chút, một canh giờ trôi qua, đã đảo qua chỗ của cả đám người.

Sau đó bọn họ liền đi.

Qua không bao lâu, trong đám người có một số người nối tiếp đi ra, nhìn như không có quy luật nào mà đi ra bốn phía, nhưng sau khi đi được một đoạn lại mơ hồ tụ lại một chỗ.

Long Cửu Âm đang muốn ra ngoài ngăn cản, đột nhiên có người nắm bả vai nàng, một tiếng nói nhỏ dịu dàng vang lên bên tai, “Đừng đi.”

Long Cửu Âm giật mình một cái, thật may tâm tính nàng vững vàng, cũng không kêu lên thành tiếng, bình ổn hơi thở mới nhìn về sau, đó là một nam nhân thanh y ôn hòa.

Nàng lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi là…”

Tề Mục Nhiên cười một tiếng, trêu chọc nói: “Ta là bạn của người ngươi yêu.”

Long Cửu Âm ngẩn ra, sắc mặt có chút đỏ, giọng nói coi như vững vàng: “Các hạ chê cười, bệ hạ với ta chẳng qua chỉ là tình huynh muội, ta cũng không có người yêu gì cả.”

Nụ cười của Tề Mục Nhiên sâu hơn, “Ta nói là vị mà ngươi lập lời thề kia ấy.”

Long Cửu Âm khiếp sợ mở to hai mắt, lẩm bẩm nói: “Miện hạ hắn…”

Tề Mục Nhiên khẽ mỉm cười, “Còn sống, là ta cứu hắn.”

Hắn vừa nói vừa nâng một bàn tay lên, trong lòng bàn tay có một khối ngọc Kỳ Lân màu xanh tỏa ra một quầng sáng dịu nhẹ, đó là chí bảo của Kỳ Lân tộc, là ngọc Kỳ Lân có thể làm sống lại xương thịt của người chết.

Lần này Long Cửu Âm không hoài nghi nữa, đỏ ửng trên mặt càng sâu hơn, trong mắt có kích động cũng có mừng rỡ, nàng hít sâu một cái, cúi người xuống thi lễ, “Ra mắt Kỳ Lân thần miện hạ.”

Tề Mục Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, “Xin công chúa đứng lên.”

Tâm tính Long Cửu Âm luôn luôn chững chạc, sau kích động ban đầu đã bình tĩnh lại, rất nhanh liền nghĩ đến chuyện này, “Vì sao miện hạ không để cho ta đi ra ngoài? Không biết bọn họ muốn đi theo cha mẹ ta làm cái gì, trước tình hình này, quả thực không thích hợp xảy ra việc loạn gì cả.”

“Chính là muốn để cho bọn họ làm gì đó.”

Tề Mục Nhiên nhìn phương hướng những người đó rời đi, nhàn nhạt nói: “Những người này là tâm phúc của cha mẹ ngươi, cho dù ngươi có lệnh bài, bọn họ cũng sẽ không nghe ngươi chỉ huy, lúc cần thiết sẽ còn làm phản, thay vì lên chiến trường bị người của mình thọt một đao sau lưng thì không bằng bây giờ diệt luôn, làm một mẻ, khoẻ suốt đời, tuy nói sẽ phải trả chút giá nhưng vẫn còn tốt hơn việc cả ngày lo sợ.”

Long Cửu Âm có chút do dự, “Nhưng… hình như bọn họ muốn đuổi theo Bệ hạ và Thiên Hậu điện hạ…”

Tề Mục Nhiên nhìn nàng, hỏi: “Bọn họ sẽ nghe ngươi khuyên mà trở lại sao?”

Long Cửu Âm suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Tề Mục Nhiên lại hỏi: “Lần này đi hơn nửa số người, ngươi dẫn những người còn lại theo có thể có đánh thắng được sao?”

Long Cửu Âm lại lắc đầu một lần nữa, “Cả hai đều thiệt.”

Tề Mục Nhiên: “Mục đích ngươi dẫn bọn họ xuống là gì?”

Long Cửu Âm: “Bảo vệ thần khí, tránh yêu tộc gieo họa chúng sinh.”

Tề Mục Nhiên buông tay, bất đắc dĩ nói: “Vậy bây giờ ngươi đuổi theo có tác dụng gì đâu? Đừng nhìn ta, ta tuy là thần, nhưng ta không phải là chiến thần, thực lực cũng chỉ xấp xỉ ngươi, ta am hiểuchữa bệnh cứu người, vì người cứu người, vì tiên cứu tiên, vì thần cứu thần, cho nên ta có thể cứu được phượng hoàng thần tộc, nhưng ta tuyệt đối không thể đánh lại bọn họ, bây giờ ngươi đuổi theo chỉ có hai kết quả, một, cả hai đều thiệt, Côn Luân là chiến trường, nhất định khó mà bảo toàn, nói không chừng cấm chế thần khí cũng sẽ bị phá hư, Sách Thiên Mệnh bị đoạt là kết quả hiển nhiên, hai, trơ mắt nhìn bọn họ đi, không có cách nào khác.”

Long Cửu Âm mím môi, mi mắt hơi run một chút, thấp giọng nói: “Nhưng ta cần làm gì đó…”

Tề Mục Nhiên cười nhạt, “Ai nói ngươi không thể làm gì? Ta chỉ nói ngươi không thể đuổi theo, nhưng không nói ngươi không thể làm gì hết.”

Long Cửu Âm bình tĩnh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Tề Mục Nhiên giơ tay lên chỉ trời một cái, “Đi trên trời.”

Long Cửu Âm vốn thông minh, lập tức liền hiểu ý hắn, “Ngài nói…”

Tề Mục Nhiên lấy một cái bình ngọc từ trong ngực ra đưa tới, nói: “Bên trong là Hồi Sinh Đan có thể phục hồi xương thịt người chết, là ta dùng ngọc Kỳ Lân luyện chế, ngươi mang lên Thiên giới giao cho Long Thương Gia, những thống lĩnh bị thương kia có thể tự khôi phục, đến lúc đó từ Thiên giới thẳng tới Bồng Lai, tốc độ nhanh hơn nhiều lắm.”

Ánh mắt Long Cửu Âm sáng lên, đưa hai tay ra trịnh trọng nhận lấy, suy nghĩ một chút lại đưa lệnh bài cho hắn, trầm giọng nói: “Ta sẽ nhanh chóng, nơi này liền phiền toái miện hạ chiếu cố trước, chỉ cần lấy tấm lệnh bài này ra thì thiên binh còn lại sẽ nghe lệnh.”

Nàng dứt lời, trong nháy mắt hóa thành một ánh sáng màu đỏ phóng lên cao, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.

Tề Mục Nhiên ngửa đầu nhìn luồng sáng đỏ chợt lóe rồi biến mất kia, khẽ cười lắc đầu một cái, “Nha đầu này, ngược lại là sảng khoái.”

Hắn lấy ra một cái lông chim đỏ từ trong ngực, kết một dấu tay, một luồng ánh sáng xanh thoáng qua, lông chim phát ra một ánh sáng dịu dàng đích, chớp mắt biến mất không thấy.

“Tốt lắm, tiếp theo thì xem tài năng của ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK