Tiểu Hồng Điểu: “…”
Thần Hoàn chạy lên, vẻ mặt đau khổ cúi đầu nhận sai, “Bệ hạ hiểu lầm, là do ta… tra tấn nó, đúng, là tra tấn nó, ta ném lồng chim của nó đi, nó không chịu nổi thương tổn nên mới to ra một chút.”
Long Quân Trạch có chút hoài nghi quan sát hắn một vòng, “Thật là như vậy?”
Thần Hoàn gật đầu a gật đầu, “Chính xác là như vậy.”
Long Quân Trạch có chút ngạc nhiên, “Không ngờ người luôn ôn hòa thủ lễ như tinh quân đại nhân cũng có một mặt thô bạo như vậy.”
Thần Hoàn: “…”
Trọng trách này…
Tiểu Hồng Điểu yên lặng nghiêng đầu, giả bộ không thấy.
Long Quân Trạch xách lồng chim đi đến giữa sân, đặt cái lồng lên bàn, nhàn nhạt nói: “Con chim này ngậm miệng không nói ra hành tung của Phượng Trường Ca, nói không chừng là do Phượng Trường Ca nuôi, hỏi thì được, nhưng không được ra tay quá thô bạo.”
Chưởng môn Thục Sơn nuôi Phượng Hoàng…
Một người phàm có thể nuôi nổi vị miện hạ này sao?
Trừ khi…
Thần Hoàn trợn mắt — hình như hắn lại biết được chuyện gì không nên biết rồi…
Long Quân Trạch bước ra khỏi viện, nói: “Bổn đế ra ngoài một chuyến, ngươi hãy trông nó cho tốt, hi vọng trước khi ta trở về, có thể hỏi được tung tích của hắn.”
Y vừa dứt lời, bóng người dần phai đi, trước khi hóa quang biến mất, mơ hồ nghe được một câu nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Giấu ta nuôi chim, ha ha ha, ha ha ha…”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Thần Hoàn: “…”
Cái điệu cười khiến người ta rợn tóc gáy này…
Thiên Đế bệ hạ ngươi lại định làm gì?
Người phá hỏng bầu không khí cuối cùng đã đi, Thần Hoàn nhất thời thở ra một hơi, “Miện hạ, bây giờ ta mang ngài đi nhé?”
Tiểu Hồng Điểu lắc đầu một cái, “Không cần, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Thần Hoàn cung kính cúi đầu, “Ngài cứ hỏi.”
Tiểu Hồng Điểu ngửa đầu nhìn cái lồng một chút, cảm thấy hơi bực bội, dứt khoát hóa ra một tia thần hồn bay ra ngoài, hồng quang chợt lóe, chớp mắt một người đã xuất hiện trên đất.
Hồng y tóc đen, đuôi vạt áo có một ngọn lửa đỏ hừng hực cháy, chẳng qua là trên mặt có mang một cái mặt nạ màu bạc tinh xảo hoa lệ, che đi khuôn mặt hắn.
Thần Hoàn vừa nhìn thấy hắn, thần sắc nhất thời càng thêm cung kính.
Phượng Hoàng thần thượng cổ thần bí nhất tam giới, hành tung bí ẩn, chưa bao giờ hiện ra trước mặt người khác, không ai dám nhìn trộm mặt mũi, thực lực lại hơn Long Đế, nếu không phải hắn thông hiểu trăm sao, từ trong tinh đồ nhìn thấy được dáng vẻ khi còn bé của Phượng Hoàng, chắc hẳn cũng không nhìn ra được thân phận người kia.
Phượng Trường Ca sờ cằm một cái, nghĩ trăm lần cũng không ra, “Thiên Cung đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên y lại ép cưới ta?”
Thần Hoàn thầm nghĩ quả nhiên là vậy, chưởng môn Côn Luân chính là Phượng Hoàng, vẻ mặt cũng không biết làm sao mà thở dài, “Thật ra thì ta cũng không rõ chuyện này lắm, ba trăm năm trước, ngài kéo Thần Hư Yêu Tổ cùng nhau rơi vào thiên hà, Long Đế bệ hạ vì cứu ngài, cả người trọng thương cũng rơi xuống, bệ hạ vì cứu thúc phụ y mà nhảy xuống theo, đến Cuồng Phong trận thì bị Long Đế bệ hạ ném ra ngoài, đến lúc chúng ta nhận được thân thể của y, mới phát hiện nguyên thần đã không thấy, Thiên Cung gặp đại nạn này, chính là lúc hỗn loạn nhất, hết lần này đến lần khác Long Đế bệ hạ và Thái tử điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cùng lúc, chúng ta vạn bất đắc dĩ, đành phải che giấu dị trạng của Thái tử điện hạ, một lần này lại kéo dài hai trăm năm, trong thời gian này kẻ xấu không ngừng làm loạn, ngay tại lúc chúng ta không áp chế được, nguyên thần của bệ hạ đột nhiên trở lại, sau khi thừa kế ngôi vua, áp chế phản loạn, quản lí Thiên Cung vững chắc một trăm năm, ngay tại lúc mọi chuyện đều yên ổn, bệ hạ đột nhiên nói, muốn cưới chưởng môn Côn Luân tông làm Thiên Hậu.”
Hắn cười khổ lắc đầu một cái, “Chưởng môn Côn Luân tông là một người phàm, còn là một nam nhân, chúng thần Thiên Cung tất nhiên không muốn, nhưng bệ hạ mấy trăm năm qua đã nắm toàn bộ quyền lực trong tay, bọn họ chính là không có thực lực để phản đối, bệ hạ liền mang một số người hạ phàm, chuẩn bị đưa ngài về.”
Phượng Trường Ca như có điều suy nghĩ “ừm” một tiếng, “Nguyên thần đã từng biến mất, nói như vậy, có thể đã hạ giới, lại cùng xuất hiện với ta, trăm năm trước bởi vì trận tà yêu loạn thế kia, người phàm trần chết rất nhiều, ngược lại có chút khó kiểm soát.”
Hắn trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi nói xem, Long Tiềm Uyên có thể còn sống không?”
Ngọc Kỳ Lân ở cổ Tiểu Hồng Điêu chợt lóe lên một luồng ánh sáng, rơi xuống đất liền hóa thành hình người, chính là Tề Mục Nhiên một thân thanh y.
Thần Hoàn chợt lui về phía sau mấy bước, mặt mày kinh hãi trợn mắt nhìn hắn, “Kỳ… Kỳ Lân thần…”
Tề Mục Nhiên nhàn nhạn liếc hắn một cái, “Hoảng sợ cái gì, trên trời quá nhàm chán, cũng không phiền ta đến trần gian vui đùa một chút chứ?”
Thần Hoàn sững sờ gật đầu một cái, trong lòng thầm tặc lưỡi, sao đám lão đại này lại từng người rơi xuống trần gian mọc rễ rồi, ba vị thần thiên giới đều xuống phàm, lần này sẽ náo nhiệt đây.
Tề Mục Nhiên quả quyết không để mắt đến hắn, liếc nhìn Phượng Trường Ca nói: “Ba trăm năm trước, thiên giới đã từng rơi xuống ba đạo quang, một là ngươi, rơi vào Thiên Phượng Cốc cách Côn Luân tông trăm dặm về phía tây, được ta cứu, một là Thần Hư Yêu Tổ, ở Nghiễm Vân Phong cách Thục Sơn hơn năm trăm dặm, sau đó bị Thục Sơn nhốt vào Trấn Yêu Tháp, đạo quang thứ ba là Long Đế, ở Tịnh Diệt Hải gần Bồng Lai, đợi chúng ta chạy đến, nơi đó đã không còn tung tích của Long Đế, bây giờ Long Đế mất tích không thấy.”
Hắn thở dài, “Tịch Diệt Hải là cấm địa Bồng Lai, chuyên dùng để phong ấn tà yêu trên biển, rơi vào chỗ đó, tám phần là bị tà yêu ăn, nếu Long Đế còn sống, chỉ sợ tình hình cũng không ổn lắm.”
Bầu không khí nhất thời trầm mặc, không ai mở miệng.
Long Đế là Thiên Đế tiền nhiệm, thống trị thiên giới khoảng vạn năm, trước đây còn có thể lấy lệ dùng từ mất tích, nếu thật sự hắn đã bỏ mình, thật sự là một tiếng sấm không nhỏ với tất cả mọi người trên thiên giới.
Phượng Trường Ca trầm ngâm hồi lâu, nói: “Thân phận của ta tạm thời không muốn để lộ cho bất kì ai.”
Thần Hoàn có chút không hiểu, “Vì sao? Chỉ cần ngài để lộ thân phận, bệ hạ sẽ không bao giờ dám bức hôn ngài, Thần Hoàn không hiểu.”
Tề Mục Nhiên hơi hí mắt, nhàn nhạt nói: “Còn có người đứng sau lưng Thần Hư Yêu Tổ.”
Lần này Thần Hoàn thật sự kinh ngạc: “Còn có người có thể điều khiển được Thần Hư Yêu Tổ?”
Phượng Trường Ca cười lạnh một tiếng, “Năm đó ban đầu gã muốn đẩy ta vào chỗ chết, chẳng biết tại sao lại đổi chủ ý muốn bắt sống ta, sau khi ta rơi xuống trần gian, có người không ngừng âm thầm dò la tin tức của ta ở bốn phía Thiên Phượng Cốc, năm đó Trấn Yêu Tháp ở sườn núi Thục Sơn, Thần Hư Yêu Tổ dẫn mười triệu tà yêu xuất thế, cũng có người âm thầm thao túng phá phong ấn, một trong những mục đích chính là bắt ta lộ diện, không hiểu tại sao bọn chúng nhất định phải tìm được ta, Tiểu Long ngăn cách quá sâu với ta, một khi biết được Phượng Trường Ca là Phượng Hoàng thần, ắt sẽ lộ dấu vết, nếu thân phận ta bại lộ, sẽ mang đến phiền phức cho người bên cạnh, sẽ gieo đại họa cho Côn Luân tông.”
Thần Hoàn nặng nề thi lễ, “Ta đã biết.”
Tề Mục Nhiên chợt ngẩng đầu nhìn lên trời, lộ ra một nụ cười vô cùng hứng thú, “Ngươi cần phải trở về rồi.”
Hắn dứt lời, liền hóa quang, thoáng chốc đã ẩn vào trong Ngọc Kỳ Lân trên cổ Tiểu Hồng Điểu, biến mất không thấy.
Phượng Trường Ca hừ hừ một tiếng, “Con thỏ nhỏ chết bầm này…”
Ngay sau đó hồng quang chợt lóe, trong nhát mắt đã ẩn vào trong cơ thể Tiểu Hồng Điểu.
Hai người vừa biến mất, ngân quang ngoài sân chợt lóe, Long Quân Trạch đã trở lại.
Sắc mặt y có chút tái nhợt, thân hình vừa hiện ra đã đi nhanh hai bước, tựa như đang tránh né thứ đồ kinh khủng gì đấy, dư quang khóe mắt còn không tự chủ được liếc về sau hai cái, thấy khóe miệng Thần Hoàn giật giật, không nhịn được nói: “Bệ hạ, ngài vừa đi Thiên Phượng Bia à?”
Long Quân Trạch hất cằm theo bản năng, lạnh lùng nói: “Ai thèm đi xem tên điên cuồng ngược đãi đó!”
Thần Hoàn: “…”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Long Quân Trạch dường như nóng lòng muốn tìm cái gì đấy để rời lực chú ý của mình đi, vừa vặn thấy được Tiểu Hồng Điểu trên bàn, nhất thời cười lạnh đi đến phía trước, “Thế nào, còn không nói rõ sao? Rốt cuộc Phượng Trường Ca ở đâu?”
Tiểu Hồng Điểu đảo tròng mắt, đột nhiên mở miệng nói chuyện, âm thanh giòn giã dễ nghe vang lại, “Ở Thiên Phượng Bia.”
Long Quân Trạch theo bản năng hừ lạnh một tiếng: “Không thể nào, ta vừa mới đi qua, không thấy hắn!”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Thần Hoàn: “…”
Long Quân Trạch: “…”
Long Quân Trạch: “…Khoan đã… Chờ chút…”
Tiểu Hồng Điểu phát ra một tiếng than thở thật dài, “Ai…”
Long Quân Trạch: “…”
—Hết chương 6—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Cuồng ngược đãi, ta đến xem ngươi rồi đấy.
Thiên Phượng Bia: …
Long Quân Trạch: Cho… Cho ngươi chút đồ ăn… Còn có rượu, đừng có mà dọa ta!
Thiên Phượng Bia: …
Long Quân Trạch: …Quả… Quả nhiên vẫn quá dọa người, vậy… Bổn đế đi đây!
Thiên Phượng Bia: …
Bán manh một cái, cầu thu nuôi O(∩_∩)O