Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Căn phòng làm việc của Hắc Mộc Thần quả thật quá kinh khủng!



Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ngải Tịch khi bước vào căn phòng này.



Diện tích của nó thì khỏi nói rồi! Căn phòng làm việc này của anh còn thể làm cả cái đại sảnh luôn á!



Nhưng Ngải Tịch đâu thể để tâm đến nhiều việc như vậy, cô đến đây là để xin sự hợp tác của Hắc Mộc Thần chứ không phải nên khen ngợi về căn phòng làm việc của anh!



Hắc Mộc Thần đang xem tài liệu thì nghe tiếng mở cửa, anh nhíu mày. Ai lại to gan chưa gõ cửa đã vào rồi?



Ngẩng đầu lên thì thấy Ngải Tịch, anh hơi bất ngờ..



Sao lại có thể chứ? Bảo vệ khi không cho cô vào tự nhiên như nhà mình à?



Ngải Tịch đứng trước bàn làm việc mà nhìn thẳng vào mắt anh nói: " Hắc Tổng, tôi tới đây là muốn nhận được sự đồng ý của anh cho việc hợp tác giữa Hắc Thị và Thần Tịch! ".



Hắc Mộc Thần chăm chú nghe cô nói, anh bỗng dở khóc dở cười. Cô tới xin hợp tác mà còn làm như đi ăn cướp không bằng vậy? Không để ý đến câu nói của Ngải Tịch mà anh lảng sang chuyện khác còn cười khẽ.



" Sao em vào được như Hắc Thị là của em vậy? Tôi nhớ không lầm đây là địa bàn của tôi cơ mà? Không những vậy tôi đã bỏ lương ra không nhỏ để sắp xếp hai người bảo vệ xuất sắc nhất đấy. Thế mà con mắt của họ để đâu mà không thấy em thế? Xem ra tôi quá xem nhẹ sức hút của em rồi! Tịch à! ".



Một tiếng ' Tịch ' phát ra từ miệng Hắc Mộc Thần làm Ngải Tịch khó mà chống đỡ nổi. Anh dịu giọng thân mật như thế khiến cô muốn mềm nhũn ra..



Nhưng lí trí nhanh chóng quay về, cô đi thẳng vào chuyện chính: " Nếu đây là lời khen tôi xin nhận. Nhưng tôi đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Hắc Tổng! ".



Hắc Mộc Thần đứng dậy, đút tay vào túi. Hôm nay anh mặc khá thoải mái. Quần tây màu đen và áo sơ mi trắng. Áo còn cởi ra hai nút lộ vòm ngực màu đồng cường tráng.



Ngải Tịch nuốt nước bọt một cái.



Quả thật lúc này cô không nên mê trai, nhưng mà Hắc Mộc Thần quyến rũ như vậy..cô có làm bằng sắt cũng phải thèm thuồng!



Hắc Mộc Thần thấy cô cứ nhìn ngực mình không chớp mắt, anh dời xuống ngay lúc hai nút áo mở ra. Hiểu ra vấn đề, Hắc Mộc Thần hơi nhếch môi, anh tiến đến sau lưng Ngải Tịch. Cô giật mình quay đầu thì anh đã áp sát cô vào bàn làm việc, hai tay anh chống xuống đủ để giam lỏng cả cơ thể cô.



" Khoảng cách thế này đủ để ngắm cho sướng con mắt rồi chứ? ".



Ngải Tịch đỏ mặt, ôi trời ạ! Mất mặt chết được. Khi không lại nổi thú tính mà lưu manh như một dâm tặc nhìn anh quên cả chớp mắt!



Cô có biến thái quá không vậy? Đã thế còn nuốt nước bọt một cái nữa cơ chứ!



Ngải Tịch cô thề bây giờ cả ý định muốn chết cô cũng có. Nếu mà ở đây xuất hiện một cái gối nằm mềm mại cô nhất định đập thẳng đầu mình vào để tự tử!



Nhất định như vậy!



Ngải Tịch chống tay lên ngực anh, muốn thoát ra nhưng lại bị vòng tay của anh giữ chặt hơn.



Còn ở góc độ này của Hắc Mộc Thần có thể nhìn rõ được dấu hôn trên cổ Ngải Tịch, tuy đã mờ dần nhưng là do anh để lại đương nhiên anh phải có ấn tượng rồi chứ?!



Bí quá cô dùng sức lực thật mạnh đẩy Hắc Mộc Thần. Trớ trêu ra sao Ngải Tịch lại dính nguyên cái mặt vào áo anh, vừa rời khỏi thì..



Cô há hốc mồm kinh ngạc nhìn vào cái áo của anh!



Hắc Mộc Thần thấy cô đờ người cũng đưa mắt vào chỗ cô nhìn chăm chú.



Một vết son môi đỏ chót hiện ra trên áo anh!



Trời ơi! Cái gì vậy?



Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Ngải Tịch.



Còn Hắc Mộc Thần, anh có chút hài lòng mà nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.



Lúc này anh mới buông tay thả Ngải Tịch ra, cô vội vàng đưa mắt sang chỗ khác.



Ngượng chết mất!



Hắc Mộc Thần khẽ cười. Ngải Tịch thì đâu có thoải mái như anh được.



Cô vội vàng chạy đến chỗ sofa ngồi xuống rồi cúi mặt, che đi cái gò má ửng lên nét hồng hào.



Ngải Tịch ngại bao nhiêu thì Hắc Mộc Thần lại nhàn nhã bấy nhiêu, anh cũng tiến đến sofa ngồi đối diện cô, đôi chân dài tao nhã vắt chéo nhau. Hai tay anh đan lại đặt lên đùi. Nghiêm túc nhìn cô: " Em nói đi! ".



Nói cái gì cơ chứ? Ngải Tịch ngạc nhiên ngước nhìn anh. À đúng rồi, cô đến đây là muốn hợp tác đó! Ai dè lại tạo ra kết quả trên áo của anh! Hợp tác này có vẻ bất bình thường quá không nhỉ?



Đè nén lại cảm xúc nhốn nháo trong lòng, Ngải Tịch ngồi thẳng lưng lên, giờ đây cô đang hoàn toàn nghiêm túc vào vấn đề chính: " Tôi muốn được hợp tác với Hắc Thị! ".



Hắc Mộc Thần gật thật chậm đầu rồi lại nhìn Ngải Tịch: " Em nói tiếp đi! ".



Không đợi anh nói Ngải Tịch đã nhanh chóng mở lời: " Tôi muốn anh đầu tư vào dự án của tôi, nhưng không phải là dự án khu đô thị mới mà là xây dựng khu đô thị do tôi tạo ra. Nếu thành công thì đôi bên cùng có lợi! ".



" Hợp tác cũng được. Nhưng Hắc Mộc Thần tôi trước nay làm việc đều cần có lợi ích! Điều này chắc hẳn em biết rõ chứ? ".



Ngải Tịch suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: " Tôi biết. Vậy nên điều kiện của anh là..? ".



Hắc Mộc Thần không hề suy nghĩ gì mà nhanh chóng trả lời cô ngay dứt khoát: " Một đêm! ".



Ngải Tịch ngớ người ra, cô nhanh chóng hiểu câu ' một đêm ' của anh, trước khi tới cô đã nghĩ ra cả một sớ tấu quân về điều kiện của anh, nhưng Ngải Tịch lại sơ ý bỏ qua việc này.



" Chỉ có như vậy? ".



Hắc Mộc Thần thẳng thừng đáp: " Phải! ".



Ngải Tịch cố đè nén cái gì đó nghẹn ngào trong lòng, nhưng, nếu cô có một đêm này với anh thì sau này sẽ như nào?



Tình yêu của cô dành cho Hắc Mộc Thần luôn vẫn mãi giữ vững, nhưng anh lại dùng cách này để có được cô?



Ngải Tịch cô muốn trao chính mình cho anh khi anh thật sự yêu cả trái tim cô và tâm hồn của cô chứ không phải dựa vào thể xác!



Cô suy nghĩ một lát, quyết định đánh cược lần này: " Nếu tôi nói tôi không phải xử nữ thì sao? ".



Hắc Mộc Thần bất ngờ với câu nói của Ngải Tịch, ngay cả nụ cười hài lòng khi cô vô tình để lại dấu hôn trên áo anh cũng biến mất. Cô không phải xử nữ sao? Cô cho ai rồi? Đôi mắt anh toát ra vẻ lạnh lẽo thấu xương.



Anh gần như nghiến răng kèn kẹt nhưng vẫn giữ lại một chút vẻ bình thản trên gương mặt anh.



" Không sao, tôi không để ý! ".



Ngải Tịch thành công đánh cược lần này, lòng cô bỗng hạnh phúc khó tả. Cô đã nói như vậy nhưng anh vẫn bỏ qua thì sao cô không vui cho được? Đè nén cảm giác xúc động trong lòng. Cô nói: " Được! ".



Hắc Mộc Thần khẽ nhếch môi: " Tối mai tôi đến đón em! ".



Xong anh còn chìa tay ra bổ sung thêm một câu: " Hợp tác vui vẻ! ".



Ngải Tịch nắm lại tay anh gật đầu: " Thành giao! ".



Xong Ngải Tịch thoát khỏi tay Hắc Mộc Thần, anh cũng không vội kéo cô lại, cả cô và Hắc Mộc Thần lúc này hoàn toàn im lặng, chỉ dùng ánh mắt để giao nhau.



Ngay lúc này phòng anh có tiếng gõ cửa, Hắc Mộc Thần thu lại nụ cười giễu cợt trên môi: " Vào đi! ".



Jessica bước vào, cô là trợ lí của Khang Dụ. Khi anh ta vắng mặt Jessica sẽ làm thay anh ta một số việc.



Đôi mắt của Jessica dính lên áo sơ mi trắng của Hắc Mộc Thần. Cô ngạc nhiên sững sờ.



Ngải Tịch cùng là con gái đương nhiên nhận ra sự kinh ngạc của Jessica, mất tự nhiên nói: " Hắc Tổng, nếu việc hợp tác đã bàn xong rồi vậy tôi đi trước đây! ".



Hắc Mộc Thần gật đầu.



Ngải Tịch vội đứng dậy chuồn lẹ như một con thỏ con.



Lúc Ngải Tịch đi qua Jessica còn thấy cô ấy chăm chú quan sát cô.



...



Jessica vừa ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc thì mang một bụng đầy nghi hoặc đi tìm Cẩn Mai và Juri. Cô kể chuyện vừa nãy cho hai người bọn họ nghe.



Cả hai cô gái đều há hốc mồm kinh ngạc. Jessica bèn nói: " Lúc nhìn thấy cảnh ấy tôi cũng bất ngờ như vậy đấy. Một màn ái muội như thế trong phòng làm việc của Hắc Tổng khiến tôi nhém không nói được lời nào! ".



Cẩn Mai vội tiếp lời:" Tôi đã bảo với hai cô rồi, Ngải Tổng và Hắc Tổng nhất định có gì đó với nhau. Ha ha, nếu hai bọn họ mà thành đôi tôi sẽ vui đến chết mất. Tôi tích cực đẩy thuyền này ra khơi nhé! Các cô thế nào? ". Cẩn Mai chìa bàn tay để sấp ra, Juri và Jessica nhìn nhau rồi đặt tay lên đồng thanh nói: " Ủng hộ hai tay hai chân! ".



Cả ba cô gái hí ha hí hửng tích cực đẩy thuyền nhưng nào biết ở phòng làm việc của Hắc Mộc Thần lại là vẻ mặt khác.



Trên mặt anh hiện rõ ràng ba vết đen sì, cả trán anh cũng nổi gồ gân xanh lên. Sự lạnh lùng này nếu có người thứ hai chứng kiến chắc cũng sợ hãi mà té xỉu mất.



Ngải Tịch, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi. Tôi sẽ từ từ giày vò em khiến em khóc không được mà cười cũng không xong!..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK