Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự Tuyệt Tình.



Sau khi nhận được cuộc gọi của dì Vân, Ngải Tịch liền ba chân bốn cẳng chạy đến đây.



Vừa vào nhà bác sĩ gia đình liền đi ra, cô hấp tấp hỏi: " Anh ấy sao rồi? ".



Vị bác sĩ thấy cô vào được đây cũng không phải là người bình thường, ông làm bác sĩ gia đình cho Hắc Mộc Thần đã lâu lắm rồi, trước nay chỉ có những người thân cận hay anh tin tưởng mới vào được nơi này. Nghĩ nghĩ về cô có vị trí quan trọng ở đây nên mới thẳng thừng không che giấu.



" Cậu chủ bị sốt cao, tôi đã truyền nước rồi. Lúc nãy là đã hạ bớt nhưng không hiểu sao lại cao lên nữa! Có lẽ..".



Ngải Tịch im lặng chờ ông nói tiếp.



Vị bác sĩ tiếp tục bổ sung: " Bệnh bên ngoài thì dễ chữa trị, nhưng bệnh trong lòng khó trị lắm..".



Nói rồi ông lắc đầu rời đi.



Ngải Tịch không để ý đến ông bác sĩ đó nữa mà gấp gáp chạy lên phòng xem Hắc Mộc Thần.



Anh yếu ớt nằm trên giường, gương mặt vì sốt cao mà đỏ lên, Ngải Tịch bèn đi tới sờ vài trán anh, cô giật mình rút tay ra, trán anh nóng như lửa đốt!



Cô vội đi xuống nhà lấy một chậu nước với độ ấm vừa phải rồi để khăn vào rồi để qua một bên, quay trở lại khuấy cháo Dì Vân đang nấu, nhìn qua dì Vân: " Dì Vân, anh ấy có cháu chăm sóc rồi. Dì về nghỉ ngơi trước đi! ".



Dì Vân thấy Ngải Tịch đến thì cũng yên tâm. Trước khi đi còn quay lại nói vài câu: " Cô chủ, có mấy câu tôi muốn nói với cô. Từ lúc cô không về đây cả một tuần rồi tôi thấy suốt ngày cậu chủ đi sớm về trễ, có khi còn ở luôn tập đoàn không về. Còn lúc về đây lại chỉ lên thư phòng, cũng không ăn uống gì cả! Cái hôm cậu chủ trở về cách đây một tuần là cậu ấy uống hết tất cả rượu trong kho. Còn lần này sốt cậu ấy cứ mơ mơ màng gọi tên cô mãi, tôi cho cậu ấy uống thuốc hay ăn cháo gì cũng đều không chịu ăn.. Có lẽ cậu ấy quá nhớ cô nên sinh thành bệnh. Cô chủ, cô về đây ở lại đi..! ".



Từng lời nói của dì Vân khiến trái tim Ngải Tịch như bóp nghẹn lại, thở thôi cũng đau, cô cúi mặt xuống che đi giọt lệ nóng bỏng đang chảy dài trên má. Rồi lấy tay lau đi rồi nở nụ cười mỉm với dì Vân: " Tôi biết rồi! Cảm ơn dì! ".



Dì Vân nói xong cũng rời đi.



Ngải Tịch bưng một bát cháo và khăn ấm lên phòng. Nhìn gương mặt nóng hổi của Hắc Mộc Thần lúc này cô khó chịu vô cùng. Lấy tay vắt khăn rồi để lên trán anh, Hắc Mộc Thần cọ cọ người rồi nửa tỉnh nửa mơ lẩm bẩm: " Tịch! Anh xin lỗi!..Anh không nên gạt em..xin lỗi..".



Lòng Ngải Tịch nghẹn lại, nước mắt cô từ khóe mi chảy xuống vẫn không kìm lại được. Cô vuốt ve gương mặt của anh rồi thì thầm: " Thần! Em về rồi! ".



Như cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mềm mại, Hắc Mộc Thần liền nắm chặt lấy tay cô rồi áp gương mặt vào. Giây phút anh nghe giọng nói của cô anh rất muốn mở mắt ra nhưng mí mắt như nặng trĩu, không cách nào động đậy được. Cô cứ ngồi đấy vắt khăn ấm để lên trán anh, một hồi độ nóng trên người anh cũng dần tan đi. Ngải Tịch liền lấy bát cháo bên cạnh múc từng thìa rồi thổi thổi bón anh ăn.



Hắc Mộc Thần cứ ngậm chặt miệng làm cô không cách nào bón được. Nghĩ nghĩ một lát Ngải Tịch cho cả thìa cháo vào miệng mình. Sau đó, gương mặt xinh đẹp của cô kề sát vào anh. Đôi môi cô chạm vào môi anh, cạy hai hàm răng anh ra để cháo vào.



Nhờ vậy Hắc Mộc Thần đã ăn được nguyên tô cháo, cũng tính là không biết bao nhiêu lần trao nhau nụ hôn..



Sau một lát Hắc Mộc Thần đã đỡ hơn chút ít. Anh lờ mờ mở đôi mắt ra, gương mặt khiến anh nhớ mong từng ngày đang xuất hiện trước mặt anh. Anh cảm thấy như là mình đang nằm mơ vậy, nhưng, nếu là mơ rồi thì anh vẫn mặc kệ. Anh chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc được ôm lấy Ngải Tịch trong mơ, như vậy cũng tốt mà..



Ngải Tịch đang chuẩn bị dọn dẹp bát cháo và khăn ấm nên không để ý đến Hắc Mộc Thần đã tỉnh. Cô vừa đứng dậy định đi thì bị tay anh kéo lại, cô thành công nằm sấp trên người anh. Hắc Mộc Thần liền không bỏ phí giây phút này mà nhanh chóng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, một tay anh có kim tiêm nhưng anh không để ý mà rút thẳng thừng ra, tay còn lại đỡ lấy gáy cô, quấn chiếc lưỡi của mình vào lưỡi Ngải Tịch không rời. Cô hoảng hốt vì anh rút hết kim tiêm ra muốn thoát khỏi anh nhưng lại bị Hắc Mộc Thần giữ chặt lấy hơn, lát sau anh lật người lại đè cô dưới thân. Lúc này anh mới buông môi cô ra, áp trán mình vào trán cô, giọng nói khản đặc vang lên: " Tịch! Đừng bỏ anh lại được không? Anh rất nhớ em..nhớ em vô cùng! ".



Từng lời nói của Hắc Mộc Thần khiến cô muốn khóc, cô hôn lên đôi môi khô khốc của anh: " Em không đi nữa! Anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi! Anh đang bị sốt đấy! ". Nói rồi cô định thoát ra nhưng bị Hắc Mộc Thần giữ chặt lại hơn, anh lại hôn ngấu nghiến lên đôi môi anh đào của Ngải Tịch. Bàn tay như móng vuốt của con sói hoang mà thò vào sâu trong váy cô, chạm đến nơi tư mật rồi đúc tay vào khẽ thăm dò..



Ngải Tịch run người một cái. Hai tay cô chống lên vòm ngực màu đồng quyến rũ của Hắc Mộc Thần.



Sau một hồi nơi tư mật của cô đã ẩm ướt, Hắc Mộc Thần liền rút tay ra. Nhanh chóng xé đi chiếc váy của cô, chẳng mấy chốc cô đã lõa thể. Hắc Mộc Thần liền cởi đồ trên người mình ra, hai thân thể trần trụi áp sát vào nhau..



Nụ hôn trên môi anh và cô đã dừng lại ngay lúc này, Hắc Mộc Thần chôn gương mặt vào khe ngực sâu của Ngải Tịch, bên dưới vật không xương của anh đã đặt vào nơi tư mật của cô từ lâu, không ngừng ra vào luận động.



Ngải Tịch cong người lên theo bản năng mà đón nhận anh, hai tay cô bám chặt vào bờ vai anh. Chốc lát lại khẽ rên rỉ: " Ưm..".



Hắc Mộc Thần dời đôi môi lên cái cổ trắng ngần của cô, một nụ hôn chói rực hiện ra khi anh rời đi, anh quay lại hôn lên bầu ngực mềm mại. Giọng nói mị hoặc vang lên: " Tịch..Tịch..anh nhớ em! ".



Câu nói của anh vừa dứt đôi môi anh liền ngậm lấy nụ hồng nhỏ đang ửng đỏ nơi bầu ngực tròn trịa, lát sau anh rời ra, dùng đầu lưỡi trơn bóng của mình liếm láp hai trái đào tròn trịa thơm tho mềm mại của Ngải Tịch.



Câu nói của Hắc Mộc Thần như có dòng điện chạy qua người cô khiến cô khẽ uyển chuyển thân mình bên dưới, làm cho vật nam tính của Hắc Mộc Thần tham lam mà ra ra vào vào không dừng lại.



Nụ hôn của anh từ cái cổ trắng noãn lại dời lên cánh môi anh đào của cô. Ngải Tịch khẽ ưm một tiếng nhẹ. Bên trên Hắc Mộc Thần không ngừng liếm láp, mút lấy cả hai bầu ngực mềm mại thơm tho, bên dưới anh vận động liên tục không ngừng nghỉ. Cứ thế, bầu không khí trong phòng lại nóng dần lên..



...



Sáng hôm sau.



Thân thể trắng mịn của Ngải Tịch ướt đẫm mồ hôi mà áp sát vào lồng ngực Hắc Mộc Thần. Hơi thở nam tính của người đàn ông không ngừng phả vào mũi cô. Hàng mi cong dài khẽ chuyển động, cô lờ mờ mở đôi mắt ra. Cả thân thể đau nhức vô cùng, tối qua Hắc Mộc Thần không tha cho cô giây phút nào cả, gần đến sáng anh mới chịu dừng lại. Dục vọng của Hắc Mộc Thần lớn đến dường nào không phải Ngải Tịch không biết.



Cô ngẩng gương mặt lên, nhìn vào bộ dạng ngủ say của Hắc Mộc Thần lúc này. Đưa tay sờ lên trán anh, cô thở phào nhẹ nhõm, anh hạ sốt rồi! Vừa rút tay lại thì lại bị một bàn tay kia của ai đó ngay tức khắc nắm lại. Hắc Mộc Thần mở ra đôi mắt gian xảo đầy ý trêu chọc nhìn cô: " Nhờ có một màn hoan ái sung sướng không thể tả vào tối qua nên anh hết sốt rồi! ".



Ngải Tịch ngượng chín mặt ra, đánh vào ngực anh một cái: " Lưu manh! ".



Hắc Mộc Thần không giận mà còn cười tươi: " Nhờ lưu manh với em anh mới hạ sốt đấy! ".



Cô trừng mắt nhìn anh một cái. Nể tình anh vừa mới hết bệnh nên rủ lòng từ bi không chấp nhất với anh nữa. Áp gương mặt vào vòm ngực anh định ngủ bù cho tối qua lại.



Ai ngờ, Hắc Mộc Thần nhanh một bước tiếp tục lật người cô lại.



Cô chưa kịp nói gì đã bị anh hôn tới tấp lên đôi môi anh đào. Một lát sau anh mới lưu luyến buông ra. Giọng nói khàn khàn của Hắc Mộc Thần bên tai cô vang lên dìu dịu.



" Tịch! Đừng đi nữa được không? Anh nhớ em nhiều lắm! Cả tuần qua anh cố dặn lòng phải cho em thời gian, nhưng thật sự anh không kìm lòng được mà vẫn cứ nhớ đến em. Anh cứ nghĩ tối hôm qua là một giấc mơ mà thôi, không ngờ khi chạm vào em anh mới sựt tỉnh là thật..".



Hắc Mộc Thần còn không hề nói cho cô biết một chuyện rằng, hằng ngày anh đều ở trước căn hộ của cô vào ban đêm khi anh đã xong việc ở Hắc Thị. Nên những ngày đó dì Vân không hề thấy bóng dáng anh về nhà.



Anh cứ đậu xe ở dưới rồi ngắm nhìn cô, đợi cô tắt đèn phòng từ tầng hai anh mới nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe. Đến sáng anh thức dậy rất sớm nên Ngải Tịch không bao giờ biết anh luôn ở dưới đợi cô..



Ngải Tịch đau lòng vì anh, cô đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Thật ra cô không hề oán trách gì anh cả, chỉ là nỗi đau vừa mới mất đi đứa con quá lớn đối với người làm mẹ như cô nên nhất thời cô không chịu được. Cô chỉ muốn yên tĩnh một thời gian để lặng lẽ quên đi, nhưng cô không ngờ lại để Hắc Mộc Thần chịu khổ nhớ cô như vậy. Dòng lệ nóng bóng chảy dài từ khóe mi cô, Hắc Mộc Thần hôn nhẹ lên vệt nước mắt của cô.



Ngải Tịch liền không chịu được những cảm xúc rộn ràng trong lòng nữa mà hôn lên đôi môi anh, hai tay choàng lên cổ Hắc Mộc Thần, nhiệt tình quấn đầu lưỡi thơm tho ngọt ngào của mình với lưỡi của anh. Một lát sau cô mới buông ra, đối đôi mắt tròn xoe với anh rồi thâm tình nói: " Đồ ngốc! Thần! Em cũng nhớ anh nhiều lắm..".



Câu nói của cô vừa dứt Hắc Mộc Thần liền hôn lên đôi môi căng mọng của cô lần nữa. Bàn tay xoa nắn bầu ngực mềm mại thành đủ mọi hình dáng, dục vọng to lớn bên dưới vào buổi sáng lại tràn đầy tinh lực. Hắc Mộc Thần không chần chừ mà đặt ngay vật nam tinh của mình giao hòa với nơi tư mật ướt đẫm chất dịch đục ngầu của Ngải Tịch..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK