Mục lục
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi là chủ, cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, nên dẫn đầu cầm đũa, gắp một miếng rong biển vào miệng.

Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có tia lo lắng và mong đợi.

Quan niệm rong biển là cỏ dại dưới biển đã in sâu vào trong tâm trí họ, cho nên bọn họ có lo lắng, nhưng vì đồ ăn mà Kim Phi làm trước đây đều rất ngon, nên bọn họ cũng hơi mong đợi.

Huống hồ Kim Phi đã ăn rồi, dù thật sự là cỏ quấn chân, bọn họ cũng phải ăn cùng.

Nghĩ đến đây, hai người cầm đũa lên, mỗi người kẹp một miếng rong biển.

Tương tự như phản ứng của Đường Tiểu Bắc, sau khi nhai mấy miếng, hai mắt đồng thời sáng lên.

“Tiên sinh, cái này làm bằng cỏ quấn chân thật sao?” Trong mắt Hồng Đào Bình ngập tràn vẻ khó tin.

Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà cây cỏ quấn chân vốn thường bị ngư dân và thủy quân ghét bỏ, sau khi vào tay Kim Phi, có thể trở thành món ngon như vậy chứ?

“Đúng là làm bằng cây cỏ quấn chân.” Kim Phi cần đũa lên, gắp cho mỗi người một gắp thức ăn rồi để vào cái đĩa trước mặt họ: “Thử lại lần nữa xem”

“Cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn hơi nâng mông, hai tay nâng đĩa để nhận thức ăn.

Hồng Đào Bình thì thản nhiên hơn, chỉ ra dấu tay cho Kim Phi, gắp rong biển trên đĩa lên ăn ngấu nghiến.

Trịnh Trì Viễn thấy Hồng Đào Bình như vậy, dần dần cũng tùy ý hơn.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui mừng.

“Không ngờ cây cỏ quấn chân lại ăn ngon như vậyỊ”

Hồng Đào Bình sờ bụng cảm thán.

Trịnh Trì Viễn cũng vội vàng nịnh bợ: “Nhật báo Kim Xuyên nói tiên sinh có năng lực biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ, quả thật không sail”

“Mọi người đã ăn xong, vậy nói chuyện chính đi.”

Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Hồng công tử, ngươi thấy rong biển ăn như thế nào?

“Ăn ngon, ăn rất ngon!” Hồng Đào Bình nghi ngờ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh thật lợi hại, không chỉ biết đóng thuyền, còn biết làm đồ ăn nữa!”

Anh ta vừa mới khen Kim Phi rồi mà, sao Kim Phi còn hỏi lần nữa?

Chẳng lẽ muốn nghe mình nịnh bợ?

Trong ấn tượng của Hồng Đào Bình, Kim Phi không phải người như vậy.

Nhưng anh ta vẫn nhắm mắt nịnh bợ một câu.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK