Mục lục
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương gia, chàng về rồi à!”

Đợi bốn đứa nhỏ chạy đi hết, Bắc Thiên Tâm cũng ôm đứa bé đứng dậy: “Ta muốn đi đón chàng, nhưng tỷ tỷ không cho ta đi!”

Có thể là vì sinh em bé rồi, nên Bắc Thiên Tâm cũng trở nên dịu dàng hơn, nếu là lúc trước, cho dù Quan Hạ Nhi không cho cô ấy đi, cô ấy cũng sẽ lén chạy ra, cùng lắm là về bị dạy bảo một trận.

Vì chưa từng được trải nghiệm sự quan tâm của người nhà, nên Bắc Thiên 'Tâm cũng khá thích Quan Hạ Nhi dạy dỗ cô ấy, mỗi lần bị mắc đều cười híp mắt, khiến Quan Hạ Nhĩ tức vô cùng.

“Muội vừa ra tháng, chạy loạn cái gì?”

Quan Hạ Nhi nói: “Còn nữa, nếu lại để ta thấy muội không đi cửa lớn, ôm đứa bé nhảy tường, thì xem ta có đánh gãy chân muội không!”

“Ôm đứa bé nhảy tường?” Kim Phi quay đầu nhìn Bắc Thiên Tâm. Bắc Thiên Tâm ở một chỗ tương đối hẻo lánh, cách cửa lớn hơi xa, để bớt đi mấy bước, cô ấy thường nhảy tường để ra vào, bị đội thân vệ trực ban bắt được mấy lần.

Có một lần nhảy tường trong đêm, thân vệ nữ đứng ở chân tường bị dọa, vừa lên đã đâm một đao.

Cũng may Bắc Thiên Tâm phản ứng nhanh, nếu không đã nguy hiểm rồi. Về sau đội thân vệ vừa thấy Bắc Thiên Tầm kề vào tường vây, thì sẽ lớn tiếng chào hỏi, nhắc bạn bè ở bên tường vây khác chú ý, Thiên Tâm phu nhân muốn nhảy tường đấy!

Vừa nấy còn thấy Bắc Thiên Tâm trở nên dịu dàng, kết quả vừa chớp mắt, cô ấy đã ôm đứa bé nhảy tường...

Quả nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Bắc Thiên Tâm cũng tự biết đuối lí, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đứa bé còn chưa nặng bằng một cục đá đâu, đừng nói chỉ ôm một đứa, cho dù thêm một đứa, ta không dùng tay cũng nhảy qua được...”

“Muội còn nói!"

Quan Hạ Nhi tức giận giơ tay, nhưng thấy đứa bé Bắc Thiên Tâm ôm trong ngực, lại hạ tay xuống: “Đợi lúc đứa bé không có ở đây, xem ta dạy dỗ muội thế nào!”

Bắc Thiên Tâm gật đầu, dáng vẻ lần sau vẫn dám, khiến Quan Hạ Nhi tức giận cầu cứu Kim Phi: “Đương gia à, chàng quản muội ấy đi!”

“Ôm đứa bé nhảy tường nguy hiểm biết mấy, sau này không được nhảy nữa!” Kim Phi sầm mặt trách mắng.

“Ô7 Bắc Thiên Tâm gật đầu, cũng không biết có nghe vào không.

Xác suất cao là không nghe vào.

Có thể là âm thanh nói chuyện của mấy người quá lớn, khiến đứa bé thức dậy, khóc oe oe to lên.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK