• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Cái gì? Cô ta không chết?"
"Dạ đúng thưa cô! Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng súng, nhưng Sói đã không ra tay."
Sau khi nhận điện thoại từ người giúp việc của Lãnh gia, Cao My Tú đứng bên chậu hoa hồng đỏ, bóp nát những cánh hóa vẫn còn xanh mơn mởn.

Mỗi khi Lãnh Vân Hàn đưa người về, người tỏ ra không hài lòng nhất chính là cô ta.

Đi theo bên cạnh anh đã lâu, mang danh là người cùng kề vai sát cánh với anh, nhưng chưa từng được anh xem như một nửa của đời mình.

Những người trước bị Vân Hàn bắt về, tất cả sau khi trốn thoát đều không thể nhìn thấy ánh mặt trời, đều do chính Cao My Tú thủ tiêu.

Tại sao? Tất cả những cô gái trước anh đều không để một ai sống sót quá một ngày, vậy mà anh lại giữ cô ta lại?
Tại Lãnh gia.

Vân Hàn ngồi bên bàn cạnh giường, bỏ mặc Ái Ly ngồi một góc ở đó.

Anh lấy dụng cụ y tế trong ngăn tủ ra, tự rửa vết thương rồi tự băng bó lại.

Trong lòng cô mặc dù có chút áy náy, nhưng vẫn không thôi sợ hãi vì không biết mình rồi sẽ đi về đâu.

Anh đột nhiên liếc mắt nhìn sang một cái, Ái Ly liền co rút người, né tránh ánh mắt sắc lạnh kia.

Trong đầu cô bây giờ không nghĩ ngợi gì được, đến cả bản năng chạy trốn cũng không thể phát huy.

Vì khi thoát khỏi Sói, dù có chạy ra khỏi nơi này thì cũng bỏ mạng ở ngoài kia.


Hơn nữa, người nhà của cô cũng sẽ bị liên lụy.

Đến giờ này, cô vẫn không ngừng nghĩ về mẹ mình.

Bà ta không ngờ lại đối xử tuyệt tình với cô như thế, nhẫn tâm như thế.

So với người đàn ông mà mọi người đồn rằng máu lạnh vô tình này, mẹ cô có khác gì đâu?
Vân Hàn sau khi băng bó vết thương xong, anh không nói gì cũng không để ý đến Ái Ly, cứ vậy rồi đứng dậy bỏ đi ra ngoài.

Cô vội vàng tuột xuống giường, đến cầm nắm đấm cửa thì phát hiện ra cửa đã bị khoá.

"Này! Thả tôi ra! Thả tôi ra đi mà!"
Thấy anh bước xuống lầu, những người giúp việc xung quanh đó đều sợ hãi mà chạy đi tìm việc làm cho mình.

Duy chỉ có bà giúp việc làm tay trong cho Cao My Tú, lúc này chẳng hề hay biết gì mà vẫn đang cung cấp thông tin cho cô ta.

"Cô My Tú! Có khi nào...!Sói đã động lòng với cô gái đó rồi không?"
Cao My Tú nghe được những lời này, tức đến sôi máu mà bốp chặt cành hoa hồng, mặc cho tay mình bị gai đâm chảy máu.

Cô ta nghiến răng, nhưng còn chưa kịp trả lời, thì đầu dây bên kia đã có tiếng súng.

"Còn can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi, thì đừng trách tôi vô tình."
Đoàng.

Lãnh Vân Hàn đã chính tay kết liễu bà ta, anh cầm lấy điện thoại rồi áp vào tay, lạnh nhạt nói.

"Đợi đã! Vân Hàn, em..."
Tụt! Tụt! Tụt!
Cao My Tú nuốt không trôi cục tức này, tay trong duy nhất của cô ta trong Lãnh gia bây giờ cũng không còn.

Nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì thì tất cả những người làm trong nhà đều sẽ chết dưới tay anh.

Quay người lại nhìn đám người làm đang run rẩy khóc lóc kia, ánh mắt ấy của Vân Hàn chưa bao giờ có một chút gì gọi là tình người.

"Đây...!Chính là kết cục của sự phản bội."
Ở trong phòng.

Ái Ly vẫn luôn chìm trong sự sợ hãi.

Nhưng sau một hồi bình tĩnh lại, cô nghĩ mình vẫn nên tìm cách thoát khỏi căn nhà này, thoát khỏi Vân Hàn.


Cô chạy đến bên cửa sổ, mở chốt cửa ra rồi nhìn xuống dưới.

Phía dưới là một bụi hoa hồng leo đầy gai, và một phần mái che kéo dài ra rộng chừng một bàn chân, đủ để Ái Ly bám vào.

Nhìn ra phía ngoài, thấy hai người giúp việc vừa đi vào không ai canh cửa, cô biết cơ hội của mình đã tới rồi.

Cô vén chiếc váy hoa trắng lên, nhấc một chân thò ra ngoài rồi bám vào cửa, từ từ hạ chân xuống.

Những cái gai của hoa hồng chi chít đâm vào chân làm cô thấy khó chịu vô cùng.

"Đau quá!"
Nhưng mình không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Mình phải về nhà, phải làm rõ mọi chuyện với mẹ.

Ái Ly cố gắng bình tĩnh, nhấc chân còn lại ra khỏi cửa sổ rồi bám vào thành tường.

Cô đi men theo mái hiên, từ từ tìm chỗ thấp rồi ngồi xuống trong run rẩy, khó khăn lắm cũng trèo được xuống sân.

Cô nhìn quanh quẩn một hồi, quyết định chạy thẳng về phía cổng, mở chốt cửa rồi chạy thẳng ra ngoài.

"Nhìn kìa! Cô ta bỏ trốn rồi! Bỏ trốn đấy!"
Đám người giúp việc trong nhà bắt đầu nháo nhào cả lên, nhưng sau một hồi, lại có người hả hê nói.

"Mặc xác cô ta! Cô ta mà đi thì có sống được hết ngày hôm nay không hả?"
Suy cho cùng, số người làm này cũng chẳng thích thú gì với việc Vân Hàn bắt vợ, bọn họ chỉ toàn tìm những việc có lợi ích cho mình.

Vậy nên thay vì nghĩ cách bảo vệ và giúp Ái Ly thoát khỏi đây, họ lại muốn để cô bỏ mạng ngoài kia hơn.

Cùng lúc đó, xe của Cao My Tú chạy đến, nhìn thấy có một cô gái chạy ra khỏi Lãnh gia thì liền biết ngay đó là người "vợ" hờ của Vân Hàn.


Cô ta cười đắc ý, lập tức phóng xe đuổi theo.

Lãnh Vân Hàn vừa giải quyết xong việc chia địa bàn ở khu thị trấn thì lập tức quay về.

Anh một mình lái xe, nhìn bàn tay bị thương do Ái Ly cắn đang đặt trên vô lăng, đột nhiên bất giác mỉm cười.

Cho đến khi, anh nhìn thấy cô đang chạy hớt hải ngoài đường.

Đôi lông mày rậm nhíu lại, vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận.

Anh lái xe về phía Ái Ly, vừa hay nhìn thấy có một chiếc xe khác muốn nhắm vào cô.

Thế là anh liền bẻ lái, chặng đầu của chiếc xe kia lại khiến Cao My Tú trở tay không kịp.

Hai chiếc xe dừng lại trước mặt Ái Ly, chặn hết lối ra khiến cô hoang mang không biết chuyện gì.

Cao My Tú và Lãnh Vân Hàn chạm mặt nhau.

Anh liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi nhìn sang Ái Ly, giọng lạnh lùng.

"Qua đây!"
....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK