Điếu Trạch Nghiễn ngẩn người một lúc, đột nhiên trong lòng lại nảy sinh ra cảm giác kỳ lạ, vừa có chút căng thẳng lại vừa có chút rất dễ chịu trộn lẫn.
Trên bàn ăn, mẹ Điếu Trạch Nghiễn ân cần hỏi han: "An Hạ, tối qua con ngủ có ngon không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Mọi thứ rất tốt ạ" An Hạ gượng cười trả lời, đêm qua do không quen chỗ mà đến hơn nửa đêm cô mới có thể chợp mắt.
"Nếu con cần gì thì cứ nói, đừng ngại" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tươi cười nói, vỗ vỗ vai An Hạ dặn dò.
Từ trên lầu xuống, Điếu Trạch Nghiễn ung dung ngồi vào bàn, tận mắt xác nhận An Hạ học cùng trường, anh bất mãn phàn nàn: "Con không muốn liên quan gì đến chuyện của mẹ và cô ta đâu"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười hắt ra đắc ý: "Chuyện này không phải con nói là được, cẩn thận tiền tháng này của con đấy"
Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn hiện lên sự khó chịu, chính xác hơn làn chán ghét. Nếu để người khác biết anh cùng cô gái nhà quê này ở chung một chỗ, nhất định sẽ mất hết mặt mũi.
Cùng đi ra xe, Điếu Trạch Nghiễn ngồi thẳng vào chiếc xe BMW được tài xế mở cửa sẵn đứng chờ. Nhìn thấy An Hạ, chú tài xế vẫn giữ cửa chờ cô lên, An Hạ nhìn thấy sắc mặt khó ở của Điếu Trạch Nghiễn, rõ ràng sự xuất hiện của cô trong gia đình anh giống như mọc lên một cái gai lớn.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn từ trong nhà đi ra, đẩy nhẹ lưng An Hạ, vội hối thúc: "Mau lên xe thôi, chúng ta đến trường nào!"
Nói rồi mẹ anh nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, An Hạ chỉ còn có thể ngồi cạnh Điếu Trạch Nghiễn ở ghế sau. Suốt quãng đường đi, An Hạ trầm mặc cúi đầu không ngước lên lần nào, với cô như thế này đã quá tốt, có thể đi học, có nhà để ở, có xe để đi, mọi thứ được sắp xếp sẵn, cô không còn phải bận tâm vì điều gì nữa.
Đến trường, Điếu Trạch Nghiễn đến thẳng lớp, An Hạ theo mẹ anh đến phòng giáo viên để báo cáo. Ngang qua dãy hành lang, từng vách tường trắng tinh sạch sẽ, thoang thoảng mùi thơm của hoa từ những bụi cây trồng sát rìa sân trường.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy mẹ Điếu Trạch Nghiễn liền trở nên khép nép, cử chỉ trở nên bối rối, những giáo viên cùng phòng làm việc cũng vội đứng lên chào hỏi tiếp đón. Nửa số vốn xây dựng ngôi trường, kể cả học bổng, tiền thưởng hằng năm đều do bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn bỏ ra, ngay cả hiệu trưởng cũng phải e dè huống chi họ chỉ là giáo viên làm công ăn lương.
Sau khi nhờ cô chủ nhiệm lớp chăm sóc cho An Hạ, mẹ Điếu Trạch Nghiễn an tâm ra về. An Hạ theo cô giáo về phòng học, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ bình yên suôn sẻ nhưng khó khăn ở phía trước, đôi khi chẳng thể nhìn thấy trước được.
Người đầu tiên An Hạ nhìn thấy khi bước vào lớp không phải là Điếu Trạch Nghiễn mà là Nguyệt Vân, con riêng của chồng sau mẹ cô. An Hạ sẽ không bao giờ quên dáng vẻ của hơn bốn năm trước, khi bà cháu cô vất vả lên thành phố tìm mẹ cô nhưng lại gặp phải Nguyệt Vân. Nhiều năm trôi qua như vậy, Nguyệt Vân vẫn không hề thay đổi, vẫn là ánh mắt và biểu cảm khinh thường người khác.
Cả lớp trở nên xì xào bởi sự xuất hiện của An Hạ, cô trở nên lạc lõng giữa những cậu ấm cô chiêu xem người nghèo là kẻ thấp hèn trong thế giới của họ. Nhưng đối với An Hạ, chỉ cần bình yên học hết cấp ba ở đây, dù có bị xem là rác rưởi cô vẫn sẽ cố gắng nhẫn nhịn bỏ qua.
An Hạ được xếp ngồi ở bàn thứ tư bên cạnh cửa sổ, ngay khi giáo viên rời đi, Nguyệt Vân lập tức đi đến chỗ An Hạ, khoanh tay trước ngực gây sự.
"Cũng chẳng biết từ khi nào cái trường này lại nhận loại người như mày vào, nhưng chắc mày cũng chẳng học ở đây lâu đâu nhỉ?"
Nguyệt Vân cười mỉa mai, dáng vẻ cao ngạo tự đắc: "Tiền đóng vào đây cũng đâu có ít, chắc bà cháu mày đã nhịn ăn nhịn uống suốt nhiều năm để hôm nay mày được đặt chân vào đây, thay vì đua đòi sống như một kẻ có tiền thì nên để dành số tiền cỏn con ấy mà sống an phận ở cái quê nghèo nàn của mày đi"
Không quan tâm đến lời Nguyệt Vân nói, An Hạ im lặng lấy tập vở trong cặp đặt lên bàn.
Thấy An Hạ tỏ ra như không nghe thấy, Nguyệt Vân hất tập vở của An Hạ rơi xuống đất, tiếp tục cao giọng nói lớn: "Cố gắng vào đây để làm gì? Để hẹn hò với mấy chàng thiếu gia giàu có à?! Nể tình tao với mày cũng có chút liên hệ nên tao nhắc nhở mày, loại con gái như mày cũng chỉ để ăn bánh trả tiền mà thôi"
Nhịn nhục là câu An Hạ không ngừng nhắc nhở bản thân, cô nhất quyết không phản kháng lại, lặng lẽ nhặt sách vở lên.
"Đúng là thứ rẻ tiền" Không chọc tức được An Hạ, Nguyệt Vân hất mặt kiêu ngạo bực tức quay đi.
Ánh mắt đánh giá của những người trong lớp không ngừng hướng về phía An Hạ, những tiếng bình luận ồn ào vang lên không ngừng, có người còn cười một cách đùa cợt khi nhìn An Hạ, đáp lại tất cả cô im lặng làm ngơ, nghĩ đến tương lai mà chịu đựng.
Kết thúc một buổi sáng nặng nề, An Hạ thoát khỏi đám người thích soi mói này nhưng không thoát được đám người khác. Buổi trưa ở nhà ăn, An Hạ ngồi ăn một mình, xung quanh là những cuộc bàn tán xôn xao đều nhắm vào mình, cô cũng chẳng mấy bận tâm vì đã sớm biết điều này chắc chắn sẽ xảy ra.