Điếu Trạch Nghiễn dõi theo biểu cảm ngơ ngác của An Hạ, anh lắc đầu chê bai, thản nhiên nhắc nhở: "Khóa làm gì? Anh có chìa khóa dự phòng"
"Điếu Trạch Nghiễn!!!" An Hạ giận dữ đạp anh rơi xuống đất, người con trai này càng ngày càng nguy hiểm, luôn hành động một cách bất ngờ đầy táo bạo khiến cô không kịp trở tay.
Toàn thân tiếp đất không chuẩn bị trước, Điếu Trạch Nghiễn đau đớn lồm chồm ngồi dậy, lớn tiếng trách móc: "Mới sáng sớm em đã muốn sát phu?"
Vớ lấy gối ném thẳng vào Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ tức muốn khóc: "Cậu là biến thái à?!"
"Em có muốn biết biến thái sẽ làm gì không?" Điếu Trạch Nghiễn nghiêm mặt hỏi, giọng đầy cảnh báo.
Điếu Trạch Nghiễn nhìn theo An Hạ, cô đứng bật dậy không một giây chần chừ chạy ù vào toilet. Khóe môi anh cong lên cao, đáy mắt hiện lên ý sâu xa, con gái ngây ngô khó trách dễ lừa.
Vốn định sẽ về quê An Hạ sớm nhưng lại vướng tiệc liên hoan lớp, thêm sinh nhật An Nhiên nên hè năm nay về muộn, An Hạ đã tính toán vẫn phải tranh thủ về trước giỗ bà.
Buổi tối đến nơi hẹn trước, khu tiệc nằm trên sân thượng của nhà hàng sang trọng, ánh sáng rực rỡ lấp lánh, bàn tiệc buffet đầy ắp món từ Tây sang ta cùng những ly rượu vang màu đỏ óng ánh. Phía trên sân khấu, DJ chơi nhạc sôi động, mọi người hào hứng nhảy nhót, hòa mình vào bữa tiệc.
Phóng tầm mắt ra ngoài, có thể dễ dàng thấy những tòa nhà với những ánh đèn xanh đỏ từ các tòa nhà cao đồ sộ trong không gian tối bao trùm. Không khí trên cao thoáng đãng, khung cảnh rộng lớn náo nhiệt của thành phố lúc về đêm mang cảm giác xa xăm mơ hồ.
An Hạ nhìn những người trong lớp cô, ai cũng vác hàng hiệu trên người, phong thái cực kỳ sang chảnh, rũ bỏ đồng phục học sinh, ai cũng trở thành những cô cậu đậm chất ăn chơi. So với họ, Điếu Trạch Nghiễn vẫn dễ dàng nổi bật, anh vuốt tóc ngược về sau, cùng áo sơ mi trắng buông lơi, đúng chất công tử phong lưu. Quan trọng hơn vẫn là căn nhà mà anh mang trên cổ tay, chiếc đồng hồ được bố anh tặng vào sinh nhật anh mười tám tuổi.
Trong khi đó, An Hạ giản dị với chiếc đầm công chúa tay lỡ, váy dài trên đầu gối màu xám khói phong cách Hàn Quốc, cùng với mái tóc xõa dài, trang điểm nhẹ nhàng tôn lên sự dịu dàng vốn có của cô. Ngay chính bản thân của An Hạ không hề biết sợi dây chuyền hình trái tim đính kim cương đeo trên cổ cô cũng có thể mua một ngôi nhà.
Sau khi lớp trưởng đại diện phát biểu, mọi người cùng nâng ly chúc mừng, nhạc được chơi trở nên mạnh mẽ hơn, hòa cùng tiếng hú hét đầy phấn khích. An Hạ tìm một góc cách xa nhóm người đang hứng khởi kia ngồi xuống, cô ngồi cạnh lang cang ngắm nhìn bầu trời đêm.
Rõ là cùng một bầu trời nhưng lại ở hai hoàn cảnh khác nhau, một nơi là ở đồng quê vắng vẻ thanh tịnh, một bên là không gian náo nhiệt, cả hai nơi đều cùng một bầu trời nhưng lại mang đến cảm nhận đối lập nhau. Ngay lúc ấy An Hạ đã nghĩ đến Điếu Trạch Nghiễn có thể vì cô thay đổi hòa nhập với thế giới lặng lẽ của cô, thì tại sao cô lại không buông thành kiến để chấp nhận bước vào thế giới nhộn nhịp của anh?
Lấy vài món ăn nhẹ, Điếu Trạch Nghiễn mang lại cho An Hạ, kéo ghế ngồi cạnh cô. Anh tém một bên tóc cô ra sau tai, cẩn thận ngắm nhìn vẻ mặt ngại ngùng của An Hạ càng khiến anh cảm thấy phấn khởi hơn.
"An Hạ"
Trước giọng thì thào đầy ám muội của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ sợ hãi né người ra xa, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Điếu Trạch Nghiễn cười cười, nắm tay cổ cô kéo lại gần người anh: "Anh chỉ muốn nói em ăn chút gì đi, không lại đau dạ dày tái phát"
"Đư... được rồi" An Hạ căng thẳng đến lắp bắp, cứng nhắc gật đầu trước nụ cười sâu xa của Điếu Trạch Nghiễn.
"Trạch Nghiễn, An Hạ"
Từ Tuấn Hạo đến muộn, còn cố tình đưa An Nhiên theo cùng, cả hai ăn mặc rất đẹp, nhìn sơ cũng biết Từ Tuấn Hạo rất chăm chút cho An Nhiên. Bất ngờ hơn, theo sau Từ Tuấn Hạo và An Nhiên là Khả Vi, cô mặc một đầm ren xòe màu đen, mái tóc xoăn dài làm tăng thêm vẻ đẹp bí ẩn, khác hẳn sự thuần khiết ngày thường.
Từ Tuấn Hạo kéo ghế cho An Nhiên ngồi đối diện An Hạ, đồng thời kéo ghế giữa anh và Điếu Trạch Nghiễn cho Khả Vi. Từ Tuấn Hạo vừa nói vừa ngồi xuống, cười trừ cho qua: "Kẹt xe quá"
An Hạ và An Nhiên tươi cười, vừa gặp đã có đủ chuyện để nói.
"Lớp bọn mình ở dưới, tình cờ gặp Tuấn Hạo nên đi cùng" Khả Vi cười lịch sự, một cái mắt chớp cũng chứa đầy quyến rũ.
"Đợi lát, mình lấy chút gì đó cho cậu" Từ Tuấn Hạo nói với An Nhiên, đứng lên đi đến bàn chung lấy thức ăn.
"An Hạ, bố mẹ mình về rồi, tối mai cậu phải đến đó" An Nhiên lắc lắc tay An Hạ, dáng vẻ vô cùng mong đợi.
An Hạ vui vẻ, gật đầu chắc nịch: "Nhất định sẽ đến". Truyện Ngôn Tình
Vừa nói xong thì đùi An Hạ đã bị đánh, cô tròn mắt khó hiểu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, mặt anh hầm hầm: "Em hỏi ý anh chưa mà tự ý quyết định?"
An Hạ khổ tâm, mỉm cười nịnh bợ, quả nhiên Điếu Trạch Nghiễn liền hài lòng ra mặt.
Từ Tuấn Hạo đem đồ ăn lại, sau khi an tọa liền cười cười nhìn An Hạ: "An Hạ, xem ra cậu ở nhà có uy quá nhỉ, hôm nào cho mình lĩnh giáo một bữa"
Không đợi An Hạ lên tiếng, Điếu Trạch Nghiễn đã giành trước, anh tức giận trầm giọng: "Cút!"
Biểu cảm Từ Tuấn Hạo hiện lên sự nham hiểm, nụ cười gian tà nhìn Điếu Trạch Nghiễn, sau đó quay qua chăm sóc An Nhiên.
"Ở đây ban đêm thật đẹp" Khả Vi đưa mắt nhìn ra xa, không nhịn được mà cảm thán.
Nghe vậy, ai cũng nhìn cảnh đêm, chỉ có mỗi Điếu Trạch Nghiễn lặng lẽ ngắm thế giới của riêng mình. Anh nắm lấy tay cô, cô liền ngơ ngác xoay đầu nhìn, trong mắt anh hiện lên một ngôi sao sáng nhất mang tên An Hạ.