• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chén của Điếu Trạch Nghiễn đầy ắp tôm, anh vẫn chưa có động thái nhấc đũa lên, cứ ngồi yên chống má nhìn An Hạ, mặc kệ những đôi mắt còn lại không ngừng nhìn chăm chăm về phía anh. Thấy An Hạ dừng tay nhìn anh bằng ánh mát khó hiểu, anh liền lên tiếng bắt bẻ: "An Hạ, biểu cảm của em sao không cam tâm thế kia?"

An Hạ bối rối không biết giải thích như thế nào, cô đã dồn hết sự nhiệt tình hầu hạ anh lại nói cô như vậy. Đầu An Hạ giữ yên, đưa mắt nhìn Điếu Trạch Nghiễn, trông anh đang rất đắc ý. Trước mặt mọi người, An Hạ không thể không giữ mặt mũi cho Điếu Trạch Nghiễn, cô đành phải miễn cưỡng mỉm cười nịnh bợ: "Không đâu, sao có thể không cam tâm, em tự nguyện làm mà"

Nói đúng ý Điếu Trạch Nghiễn, anh liền gật gù hài lòng ra mặt, lúc này mới chịu cầm đũa lên ăn.

Tiếng cười khanh khách của bố Khả Vi truyền đến, giọng điệu mang ý khen ngợi: "Trạch Nghiễn rất có tiềm năng đấy, sau này nhất định trở thành người nắm quyền trong nhà"

Không ai nói gì, bố Điếu Trạch Nghiễn hơi cúi đầu, khóe miệng cong lên, mẹ anh che miệng cười, cả hai dường như đã sớm dự đoán được tương lai, lời bố Khả Vi nói có chút lệch đường băng.

Điều khiển được cảm xúc, mẹ Điếu Trạch Nghiễn lên tiếng hùa theo, không quên tâng bốc An Hạ: "Phải, phải, Trạch Nghiễn ở nhà nói một là một, hai là hai, chứ mà An Hạ giận là phải bám đuôi xin lỗi đấy"

Mặt mũi Khả Vi và bố mẹ cô cứng đờ, chuyện mất mặt này mẹ Điếu Trạch Nghiễn cũng dám nói ra, điều này có nghĩa vị trí An Hạ trong nhà họ Điếu không hề thấp.

"Đúng không con trai?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cố tình quay sang hỏi anh.

Điếu Trạch Nghiễn rất bình thản, cố ý hỏi khó An Hạ: "Đúng không?"

An Hạ tròn mắt ngạc nhiên lẫn hoang mang tột độ, đột nhiên lại đẩy sang cô. An Hạ vốn không phải người khéo ăn khéo nói, lỡ nói sai xem như xong phim.

"Không... không phải đâu ạ, chuyện đó chỉ là hiểu lầm, Trạch Nghiễn trước giờ luôn làm điều hay lẽ phải, là người rất có uy ngôn"

Điếu Trạch Nghiễn lẫn bố mẹ anh đều rất vừa lòng với câu trả lời của An Hạ, mặc dù đó không phải sự thật. Mẹ anh còn tự đắc ra mặt, có đứa con dâu tương lai như An Hạ thật mát gan mát ruột.

Mẹ Khả Vi mất tự nhiên, nhanh chóng đổi chủ đề khác: "Chẳng phải Trạch Nghiễn và Khả Vi sẽ học cùng trường cùng ngành sao? Sau này phải phiền Trạch Nghiễn chăm sóc cho Khả Vi rồi"

Điếu Trạch Nghiễn "À" một tiếng, mắt vẫn không rời khỏi mấy con tôm được An Hạ đặt trong chén. Anh không chút nể nang bố mẹ Khả Vi, phũ phàng đáp lại: "Lớn như vậy còn phải để người khác chăm sóc, vô dụng đến thế à?"

Ngữ khí này quả đúng là Điếu Trạch Nghiễn, bao nhiêu năm vẫn ăn nói khó nghe như vậy, bố mẹ Khả Vi ở trước mặt anh lại trực tiếp bảo Khả Vi vô dụng.

Bố mẹ Khả Vi không còn xa lạ với cách nói chuyện này của Điếu Trạch Nghiễn, ai quen với gia đình họ Điếu mà chẳng biết tính tình của anh, có nể mặt ai bao giờ.

Lúc mới gặp, An Hạ còn nghĩ mẹ Khả Vi không như những người khác, bà ấy chỉ không vội thể hiện ra, điều rõ ràng nhất chính là bà ấy rất ưng Điếu Trạch Nghiễn, có lẽ ngoại trừ lời ăn tiếng nói của anh ra còn lại bà ấy cảm thấy đều rất tốt.

Không khí chìm trong ngượng ngùng, mẹ Điếu Trạch Nghiễn mới thong thả lên tiếng, giả vờ khổ tâm giải thích: "Thật ngại quá, anh chị cũng biết con người Trạch Nghiễn trước nay thẳng thắn" Ngưng vài giây, bà nói tiếp: "Toàn nói điều đúng thôi"

Tiếng Khả Vi ho do sặc nước vang tới, có lẽ trước nay chưa tiếp xúc nhiều với Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh nên hẳn rất sốc.

An Hạ bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, cầm ly nước lên uống bằng hai tay nhưng tay vẫn run nhẹ. Thử nghĩ từ đầu Điếu Trạch Nghiễn không thích cô, nói không chừng gần suốt hai năm qua cô đã bị bội thực vì phát ngôn thẳng thừng của anh. Truyện Phương Tây

Thời gian gần cuối bữa ăn cho đến lúc ra về, cả nhà Khả Vi cười không nổi, đồ ăn ở nhà hàng hạng sang ngon cách mấy cũng trở nên khó nuốt. Nếu không phải gia đình và dòng họ Điếu Trạch Nghiễn có quyền có chức, họ đã không cần phải nhẫn nhịn.

Lúc thanh toán, mẹ Điếu Trạch Nghiễn giành trả, tâm trạng bà nhờ có Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ mà hưng phấn. Có chuyện vui, một bữa ăn chẳng đáng giá phải nhắc.

Đi xuống cửa chính của nhà hàng, vừa ra khỏi cửa đã có cơn gió lớn thổi qua, Khả Vi mặc chiếc đầm vải tương đối mỏng lại ngắn, dáng vẻ co ro vô cùng đáng thương, cô lạnh đến thốt lên: "Lạnh quá"

Thấy vậy, Điếu Trạch Nghiễn cởi áo ngoài ra, phũ thẳng ra một cái, khoác lên người An Hạ.

Mặt mẹ con Khả Vi đơ như tượng đá nhìn Điếu Trạch Nghiễn ân cần lo lắng cho An Hạ từng chút, ban nãy còn lầm tưởng anh cởi áo khoác để khoác cho Khả Vi.

Trong khi đó, mẹ Điếu Trạch Nghiễn như biến thành người hâm mộ cuồng nhiệt của Điếu Trạch Nghiễn, bà cắn đầu ngón tay, biểu cảm ngưỡng mộ hành động của con trai vừa rồi.

Chiếc xe hơi màu đen đổ trước mặt, tài xế riêng đến đón bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn ra về trước.

Tiếp theo là chiếc siêu xe ngang nhiên dừng lại giữa cửa chính, nhân viên lái từ bãi đậu ra, kính cẩn trả chìa khóa xe cho Điếu Trạch Nghiễn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Khả Vi và bố mẹ cô, Điếu Trạch Nghiễn mở cửa phụ cho An Hạ vào ngồi, xong trở lại ghế chính.

Điếu Trạch Nghiễn ngồi vào, khởi động máy, ánh đèn led chạy dọc thân xe. Anh nhấn ga, xe phóng đi trong sự trầm trồ của những người xung quanh nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK