Đến sân bóng đi thẳng đến chỗ khán đài, Từ Tuấn Hạo và An Nhiên đều đã có mặt, Khả Vi cũng đến. Từ Tuấn Hạo rất biết điều, nhìn thấy An Hạ lập tức tươi cười chào hỏi lấy lòng chị vợ tương lai.
“Em chào chị”
An Hạ mỉm cười gật gù hài lòng, thuận miệng khen: ”Tốt lắm!”
An Nhiên khó hiểu nhìn An Hạ rồi lại nhìn sang Từ Tuấn Hạo, trong khi đó Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh khinh bỉ trước bộ dạng chưa đánh đã sợ của Từ Tuấn Hạo.
Các thành viên nam trong đội có mặt đông đủ, Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo xuống sân đánh bóng, Khả Vi nhanh chóng chuyển đến gần chỗ An Hạ đang ngồi để tìm cơ hội bắt chuyện.
Gặp lại nhau, An Nhiên hào hứng kể cho An Hạ những thay đổi sau khi bố con An Hạ nhận lại nhau, Khả Vi biết được không ít chuyện của An Hạ và An Nhiên, không ngờ hai chị em cô lại là hai người mà Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo thích.
“An Hạ, cậu đã theo đuổi Trạch Nghiễn như thế nào vậy? Mình thật sự rất tò mò”
Bỗng nhiên Khả Vi hỏi đến khiến An Hạ không kịp trở tay, cô vẫn chưa suy nghĩ ra một câu chuyện để thuận theo sự ngược đời do Điếu Trạch Nghiễn làm nên.
Ny Ny đang ăn vặt nghe thấy nhanh chóng lên tiếng trước: “Là anh em theo đuổi chị An Hạ trước, anh ấy suốt ngày giành chị An Hạ chẳng chịu nhường cho em chút nào nữa cơ”
An Nhiên kinh ngạc cảm thán, không ngờ có ngày Ny Ny lại mê An Hạ đến mức đi tranh với Điếu Trạch Nghiễn, Ny Ny đã không còn là cô bé kiêu ngạo hai mặt như lúc trước mà trở thành một đứa trẻ thành thật.
An Hạ cười gượng gạo, biểu cảm Khả Vi không mấy ngạc nhiên, chuyện Điếu Trạch Nghiễn bảo vệ An Hạ lúc cô mới chuyển trường đến ai cũng biết, Khả Vi chỉ không ngờ nghe người theo đuổi trước lại là An Hạ, sự thật xem ra không phải giống như những gì Khả Vi nghe thấy.
Dưới sân bỗng có tiếng hét lớn lộn xộn, lọt vào tai An Hạ có người khẩn thiết gọi tên Điếu Trạch Nghiễn, cô lập tức bật dậy sững người nhìn nhóm thanh niên vây quanh ngay cột rổ bóng. Trong giây phút dây thần kinh căng thẳng sắp đứt ra, An Hạ vẫn còn tỉnh táo vội vàng chạy xuống, trong lòng luôn thầm cầu mong Điếu Trạch Nghiễn vẫn ổn.
Chen vào nhóm thanh niên đang đứng tụ một chỗ, An Hạ trắng bệt mặt nhìn Điếu Trạch Nghiễn mặt mày nhăn nhó ôm đầu nằm dưới đất. Tay chân An Hạ vô thức run lên vì sợ hãi, hoảng loạn ngồi xuống đỡ anh từ tay Từ Tuấn Hạo.
“Trạch... Trạch Nghiễn... Cậu... cậu...”
Hô hấp An Hạ bị trì trệ, lồng ngực như bị bóp chặt không cách nào thở được.
Một thanh niên gọi được taxi vội vàng thông báo, Từ Tuấn Hạo lập tức cõng Điếu Trạch Nghiễn lên đưa ra xe đến bệnh viện.
Đầu óc An Hạ choáng váng, đôi chân mềm nhũn vừa đứng lên đã suýt ngã khuỵu xuống, may nhờ có An Nhiên và Ny Ny bên cạnh đỡ lấy.
An Hạ cùng bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu. Ngay khi đèn đỏ trước phòng cấp cứu tắt, An Hạ bất động sợ hãi nhìn theo bác sĩ từ trong phòng đi ra.
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, sắc mặt hoàn toàn bình thường không có dấu hiệu chuẩn bị báo tin xấu, ông thông báo: "Không có gì ảnh hưởng đến tính mạng, vẫn có một số vấn đề, mời người nhà theo tôi"
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn đến phòng làm việc của bác sĩ, giao Điếu Trạch Nghiễn lại cho An Hạ.
Điếu Trạch Nghiễn được đưa từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh, An Hạ nhìn anh nhắm mắt nằm trên giường không cử động, cô vô cùng sợ, sợ có chuyện chẳng may xảy ra. An Hạ ngồi xuống ghế cạnh giường, nắm lấy tay Điếu Trạch Nghiễn, úp mặt vào bàn tay anh rơi nước mắt.
Suốt cả ngày An Hạ không ăn không uống, thất thần ngồi nhìn Điếu Trạch Nghiễn, bàn tay nắm tay anh chưa một lần nới lỏng, dù bố mẹ anh hay Từ Tuấn Hạo có khuyên cô nghỉ ngơi cô cũng chẳng nghe thấy.
Cả đêm trông chừng Điếu Trạch Nghiễn, sáng ra tinh thần An Hạ trở nên suy sụp. Vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo, lúc An Hạ trở ra thì bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo đã đến, quan trọng hơn hết Điếu Trạch Nghiễn đã tỉnh lại.
Điếu Trạch Nghiễn ngồi tựa lưng ở thành giường, biểu cảm lạnh lùng nhìn thẳng vào An Hạ đang thẫn thờ đứng ngay phía cuối giường chăm chú nhìn anh. Trên gương mặt Điếu Trạch Nghiễn lộ rõ vẻ chán ghét, quay sang cáu gắt với mẹ anh: “Cô ta ở đây làm gì?"
Nhận ra có gì đó không đúng, An Hạ hoang mang nhìn sang bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo, cả ba người đều ái ngại tránh né ánh mắt của cô, mãi một lúc sau Từ Tuấn Hạo mới lên tiếng giải thích: “An Hạ, vết thương ở đầu khiến Trạch Nghiễn mất trí tạm thời, ký ức của cậu ấy đang dừng ở khoảng thời gian cậu vừa xuất hiện”
An Hạ không tin được những chuyện đang diễn ra là thật sự hay chỉ là trò đùa của Điếu Trạch Nghiễn, anh tỏ ra lạnh lùng với cô, cô cũng tỏ ra lạnh nhạt với anh: “Trạch Nghiễn, đừng đùa nữa, không vui đâu”
Thái độ Điếu Trạch Nghiễn không hề thay đổi, thậm chí sắc mặt cũng không biến đổi, anh chợt cười lạnh khinh thường: ”Tôi cũng chẳng rảnh để đùa với cậu, muốn nhân cơ hội gây chú ý với tôi thì xem lại bản thân đi”
“Trạch Nghiễn, con nói gì vậy, hai đứa đã chính thức hẹn hò hai tháng rồi đó” Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tức giận lên giọng.
Điếu Trạch Nghiễn đưa mắt quan sát An Hạ bất động một chỗ, cười lạnh: “Cô ta? Không có tư cách!”