Không khí chợt im lặng kỳ lạ, Điếu Trạch Nghiễn xoay đầu qua bên cạnh phát hiện An Hạ đang thẫn thờ nhìn anh, trong thâm tâm anh bất ổn, lo An Hạ suy nghĩ tiêu cực, anh lên tiếng phân dời suy nghĩ của cô.
“An Hạ, anh đẹp trai không?”
An Hạ giật mình ngớ người trước câu hỏi của Điếu Trạch Nghiễn, vài giây sau hiểu được lời của anh, cô bật cười khó xử.
Điếu Trạch Nghiễn giả vờ cau mày bất mãn, lầm bầm cằn nhằn: ”Ý em là gì? Cười như vậy là thế nào?”
An Hạ lắc đầu bất lực, cười ngẩn ngơ cúi đầu ăn, lẩm nhẩm mắng anh: ”Tự luyến”
Nụ cười trên gương mặt Điếu Trạch Nghiễn không còn tự nhiên như lúc trước, trong tiềm thức của anh luôn có cảm giác An Hạ sẽ rời khỏi anh, bởi sâu trong đôi mắt của cô đã quay lại hiện hữu nỗi buồn giống như trước kia.
“An Hạ, hôm nay chúng ta thu xếp về quê đi”
Lần đầu tiên Điếu Trạch Nghiễn đề nghị về quê trước, An Hạ ngạc nhiên lẫn hoang mang nhìn anh không chớp mắt, cô cứng nhắc gật đầu một cái.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi phía đối diện bỏ cả việc ăn chỉ để quan sát con trai và con dâu tương lai ngồi ở đối diện, bà cảm nhận được không khí khác lạ giữa cả hai, không chừng chuyện Ny Ny nói khi nãy là sự thật. Tưởng tượng đến mẹ Điếu Trạch Nghiễn nôn nao cắn móng tay, trong đầu bà chỉ có thể nghĩ đến mỗi việc làm bà nội trẻ trông cháu.
Tưởng tượng ra khung cảnh tương lai mỗi buổi chiều đẩy xe dẫn cháu ra công viên đi dạo, những người phụ nữ cùng tuổi bà ai cũng xúm lại ghen tỵ, mẹ anh cười lớn ngây ngốc, lúc nhận ra Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ ngơ ngác nhìn mình, bà vội vàng chỉnh lại cảm xúc cười thân thiện một cái.
Xong bữa sáng, An Hạ về phòng thu xếp quần áo, Ny Ny hí hửng bám theo cô vào phụ xếp đồ vào hành lý. Điếu Trạch Nghiễn đứng ở cửa phòng lặng lẽ dõi theo An Hạ và Ny Ny trò chuyện ríu rít, lo lắng trong lòng anh vơi bớt đi đôi chút.
Sau sinh nhật vài ngày Điếu Trạch Nghiễn đã đi thi lấy bằng lái xe ô tô, lần này về quê anh đích thân lái xe đưa An Hạ và Ny Ny đi.
Xe chạy trên đường được một đoạn, An Hạ xoay xuống kiểm tra Ny Ny ngồi ở ghế sau đã ngủ quên, nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn phát hiện anh trầm tư không nói lời nào suốt quãng đường đi. An Hạ hiểu được lý do khiến tâm trạng của Điếu Trạch Nghiễn không tốt, nhưng cô không đủ dũng khí để nói cho anh biết sự thật. ngôn tình hài
Đi bộ theo con đường mòn dẫn lối vào nhà An Hạ, một người trong xóm thấy cô liền vội vàng chạy đến, biểu cảm nhăn nhó không hài lòng: “An Hạ, sao bây giờ con mới về, mẹ con cùng chồng con cô ta về hai hôm trước, còn thuê người phá nhà để xây nhà mới nữa, con mau về xem thế nào đi”
An Hạ như chết sững tại chổ, ngôi nhà đó là nơi chất chứa kỷ niệm cùng bà, không ai được phá hủy nó. Nhận được tin cô lập tức chạy về nhà, dồn tất cả mọi sức lực cố chạy thật nhanh về phía trước.
Sau khi An Hạ chạy đi, Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny im lặng nhìn nhau, nhanh chóng kéo hành lý đuổi theo ngay sau đó.
Từ xa nhìn thấy ngôi nhà trước đây đang được xây lên cao, mẹ An Hạ và chồng sau bà ấy đứng trước nhà giám sát. Bước chân An Hạ chùng xuống, thẫn thờ nhìn kỷ niệm đẹp đẽ bị chôn vùi, nước mắt cô rơi ra mất kiểm soát, trái tim cô như mất đi linh hồn.
Nguyệt Vân xuất hiện trong tầm mắt, cô ta phát hiện ra An Hạ liền nhếch môi khiêu khích, dùng ngón tay kéo ngang cổ thách thức An Hạ, hành động đó thu vào mắt Điếu Trạch Nghiễn đang đi đến. Không ngờ Điếu Trạch Nghiễn cùng An Hạ trở về quê, Nguyệt Vân kinh ngạc trố mắt, miệng cũng không ngậm lại được.
Thấy biểu hiện kỳ lạ của Nguyệt Vân, bố cô ta và mẹ An Hạ theo tầm mắt cô ta xoay đầu nhìn, phát hiện An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn xuất hiện cùng một lúc, hai người giống hệt Nguyệt Vân vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh.
Trên gương mặt bình thản của Điếu Trạch Nghiễn bỗng hiện lên cái nhếch môi ẩn ý dành cho bố con Nguyệt Vân và mẹ An Hạ. Anh giơ tay che mắt An Hạ, khẽ thì thầm bên tai cô: "An Hạ, anh hứa với em nhất định sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết”
Đổi lại là trước kia, An Hạ sẽ lên tiếng cầu xin Điếu Trạch Nghiễn tha cho họ, nhưng lần này bọn họ đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng của cô, cô không đáp đồng nghĩa đồng ý để mọi chuyện thuận theo ý của Điếu Trạch Nghiễn.
Mẹ An Hạ và bố con Nguyệt Vân không rời mắt khỏi An Hạ và Điếu Trạch Nghiễn, trong lòng cả kinh lo sợ không biết trước lần này liệu Điếu Trạch Nghiễn có ra mặt bảo vệ An Hạ như ngày trước hay không.
Bàn tay che đôi mắt An Hạ của Điếu Trạch Nghiễn buông xuống, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo nhìn về phía ba người kia, nét thuần khiết đã bị thay thế bằng sự vô cảm. Cô xoay người đi tìm trưởng thôn, mảnh đất và ngôi nhà đó đã được bà cô trước khi mất để lại, cô tuyệt đối sẽ không nhường lại cho những kẻ xấu xa.
Điếu Trạch Nghiễn dáng vẻ chẳng mấy quan tâm đến gia đình Nguyệt Vân, anh quay lưng theo sau An Hạ. Ny Ny chỉ ngón cái hướng xuống đất, lè lưỡi chọc tức gia đình cô ta, tung tăng kéo hành lý nhỏ đi theo anh chị.