An Hạ leo lên giường kéo chăn đến cổ, nghĩ đến chuyện ở trường cô đã vơi đi cảm giác sợ hãi.
Tiếng cửa mở khóa bật lên, An Hạ lập tức ngồi bật dậy tròn mắt Điếu Trạch Nghiễn ung dung rút chìa khóa đi vào.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt tà mị, lời nói cũng mang theo sự mờ ám: "Sợ tôi ăn thịt cậu à?"
Nói rồi Điếu Trạch Nghiễn đi đến giường, An Hạ nhích xa ra khỏi người anh. Điếu Trạch Nghiễn nằm xuống, gõ chổ trống bên cạnh: "Ngủ đi, có tôi cậu không cần lo gặp ác mộng"
Ác mộng lớn nhất đang nằm ở trên giường cô còn gì, An Hạ lấy gối ôm chắn ở giữa mới nằm xuống.
Bàn tay Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên đặt lên trên người đang phủ chăn của An Hạ, nếu tay anh nhích lên một chút, cô thật sự sẽ xem anh là tên biến thái.
"Đưa tay đây" Điếu Trạch Nghiễn nhắm mắt, tay vẫn để yên trên người cô.
"Không cần" An Hạ thẳng thắn từ chối.
Điếu Trạch Nghiễn chồm người dậy, ánh mắt mơ màng nhìn An Hạ: "Vậy để tôi ôm cậu nhé?"
An Hạ lập tức lấy tay ra khỏi chăn đặt tay lên tay anh, lúc này Điếu Trạch Nghiễn mới nằm yên về, đan ngón tay vào tay cô để trên gối ôm chắn giữa.
Căng thẳng nhìn trần nhà một hồi lâu, An Hạ không nhịn được lén lút quay sang nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh thở rất đều giống như đã ngủ say. Hơi ấm từ tay Điếu Trạch Nghiễn truyền đến mang cảm giác an toàn cho An Hạ, cô mỉm cười an tâm nhắm mắt ngủ.
Cả một đêm An Hạ ngủ rất ngon giấc, không hề mơ thấy ác mộng nào. Sáng ra tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, nếu nói vì nhờ có Điếu Trạch Nghiễn bên cạnh không chừng chính xác là như vậy.
Ở trường khắp nơi râm ran bàn tán, người vây quanh ở bảng thông báo trường, người lại cầm điện thoại hô có tin nóng hổi.
Bước chân An Hạ trở nên cứng nhắc, có khi Điếu Trạch Nghiễn đã ra tay với Lý Thu Nhiên cùng Lý Yên Tử và bốn nam sinh kia. Đang thẫn thờ suy nghĩ, thắt lưng cô đã bị đẩy đi, người đó không ai khác ngoài Điếu Trạch Nghiễn.
Vào đến lớp, Từ Tuấn Hạo ngồi giơ điện thoại vẫy vẫy đầy thích thú: "Full HD"
Không phải chứ, Điếu Trạch Nghiễn cho người cưỡng bức quay clip Lý Thu Nhiên và Lý Yên Tử? An Hạ chạy đến giật điện thoại trong tay Từ Tuấn Hạo xem, đoạn clip quay cảnh Lý Thu Nhiên và Lý Yên Tử đánh nhau, Lý Yên Tử giành được gậy đánh mạnh liên tục vào đầu Lý Thu Nhiên khiến cô ta ngã ra đất.
Thấy sắc mặt không ổn của An Hạ, Từ Tuấn Hạo cười: "Bài học để đời khi chọc giận Điếu thiếu"
Tâm trạng An Hạ hỗn loạn, cô trả điện thoại cho Từ Tuấn Hạo rồi về chổ.
"Phải rồi, nghe nói nhà bọn họ đút lót tiền cho chú của mày phải không? Giờ mà bản lý lịch bị ghi vào, xem ra hỏng rồi"
"Ừ, tính cả đám được vài tỉ, gom đồ bỏ ra nước ngoài"
"Ngon rồi, vừa có tiền vừa khỏi mất công đuổi"
"** nó, đụng vào người của tao, tao còn chưa đập gãy tay mà trốn đi rồi" Điếu Trạch Nghiễn giận dữ chửi thề, chợt nhớ ra An Hạ còn bên cạnh, anh vội thay đổi thái độ mỉm cười dịu dàng với cô.
Lần đầu tiên chứng kiến Điếu Trạch Nghiễn tức giận đến như vậy, hóa ra lúc nói chuyện xong với Cường tối qua tâm trạng anh không tốt là vì lý do này.
Chuyện tốt không thấy đâu chỉ mang phiền phức đến cho Điếu Trạch Nghiễn và gia đình anh, từ lúc An Hạ đến đã có tám người bị đuổi đi, còn chưa biết sau này sẽ là bao nhiêu người nữa.
An Hạ nằm dài ra bàn, hai tay vươn thẳng phía trước, thầm nghĩ bây giờ cô có khác gì sao chổi trong mắt người khác.
Điếu Trạch Nghiễn cũng nằm ra bàn, nghiêng đầu nhìn, tay nắm lấy vài ngón tay cô.
Từ Tuấn Hạo nhìn thấy cảnh tượng ân ái trước mắt, anh bất mãn quay đi hét to trong lòng "*An Nhiên ơi, mau đến đưa mình ra khỏi đây đi*!"
Còn tưởng mọi chuyện đã êm ắng, nào ngờ Điếu Trạch Nghiễn thay luôn hiệu trưởng vì quản không được học sinh.
An Hạ chỉ có thể nhìn Điếu Trạch Nghiễn bằng ánh mắt bất lực, rốt cuộc trên đời này có chuyện gì mà anh không làm được không?
Giờ giải lao buổi chiều, nhân lúc Điếu Trạch Nghiễn không ở trong lớp, Từ Tuấn Hạo đến ngồi cạnh An Hạ mở điện thoại đưa cô xem hình.
"Cái này là mình đặt, chắc sẽ kịp"
Nhìn chiếc đèn ngủ hình tròn, bên trong có một chú mèo đang ngủ, An Hạ cảm thán: "Đẹp lắm đó"
"Mình thức cả đêm để vẽ, đương nhiên là phải đẹp rồi. Nhưng mà, cậu định tặng gì cho Trạch Nghiễn?"
An Hạ ngơ ngác: "Sao mình phải tặng?"
"Hở?" Từ Tuấn Hạo có chút khó hiểu: "Cậu ấy đối xử với cậu rõ ràng như vậy, cậu còn không muốn đáp lễ?"
"À" An Hạ hiểu ra liền gật gù: "Nhưng cậu ấy muốn gì có nấy, mình phải tặng cái gì?"
Từ Tuấn Hạo cười ẩn ý: "Cậu dùng trái tim suy nghĩ đi, nghĩ xem thứ gì xứng đáng với những gì Trạch Nghiễn đã làm cho cậu"
Nghe Từ Tuấn Hạo nói, An Hạ bất giác đặt tay lên tim, ý anh muốn cô đáp lại tình cảm của Điếu Trạch Nghiễn? Điều đó không thể, hiện tại vẫn còn quá sớm để nghĩ đến chuyện tình cảm.
Điếu Trạch Nghiễn từ ngoài vào, thấy Từ Tuấn Hạo ngồi chổ anh, An Hạ đang ngẩn người đặt tay lên tim. Điếu Trạch Nghiễn hùng hổ đi đến một tay kẹp cổ ném Từ Tuấn Hạo đi.
Anh ngồi xuống ghế, mặt mũi hầm hầm giận dữ: "Cậu đang làm gì đó?"
"Suy nghĩ"
"Suy nghĩ?" Điếu Trạch Nghiễn kéo tay đang đặt trên ngực của An Hạ xuống: "Để tay ở đó cho cậu ta nhìn sao?"
An Hạ hoang mang khó hiểu nhìn Điếu Trạch Nghiễn, vậy mà cũng tức giận được sao?
Ở sát tường cuối lớp, Từ Tuấn Hạo bị ném ngồi luôn dưới sàn, anh bất mãn nhìn Điếu Trạch Nghiễn, thầm nghĩ "*Hình như tao với mày làm bạn cũng thân lắm thì phải*"