Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Hạ ngạc nhiên vô cùng. Bởi vì trước đó, Liễu Giai chưa từng kể với cô là mình còn một người anh trai nữa. Mỗi khi nhắc về gia đình, Liễu Giai chỉ buông một câu hời hợt: ” Bố mẹ mình có cuộc sống rất khó khăn, tiền bạc không có, tha phương khắp nơi. Hạ Hạ, cậu sẽ không chê mình chứ?”

Thoáng chốc, xe đã đậu dưới sảnh khu chung cư cô sống.

Trước khi cô rời đi, Triệu quản gia cất giọng nhắc nhở:

– Lâu tiểu thư, hãy nhớ thật kĩ tên cậu chủ chúng tôi: Phương Trùng Sinh. Hẹn sớm gặp lại cô.

Lâu Hạ trên tay cầm chiếc hộp gỗ, bước vào thang máy bà trở về phòng. Cô đổi lại mật khẩu cửa, cẩn thận tra xét khắp một lượt. Bồn tắm đã cạn sạch nước. Hôm qua trong lúc cô đang ngâm mình, rồi bất chợt mê man, thiếp đi. Hắn đã lẻn vào được đây và bắt cóc cô đi như thế.

Nhưng Lâu Hạ chưa khi nào lại có thể ngủ say đến trời đất, quỷ thần không biết như thế. Đồ đạc vẫn còn nguyện vẹn ở vị trí cũ, không có dấu hiệu bị lục lọi hay xáo trộn.

Lâu Hạ cầm theo váy ngủ, bước vào phòng tắm.

Hình ảnh cả đêm hôm qua bị hắn cưỡng bức, chà đạp đầy nhục nhã cứ thế hiện lên trong đầu cô. Trên cổ, cánh tay, ngực và cả bắp đùi trắng nõn của cô vẫn còn in hằn những dấu hôn đỏ, có cả vết răng cắn đến rớm máu mà hắn để lại trên người cô.

Lâu Hạ cắn răng, nhắm chặt hai mắt, cô quên đi ký ức kinh hoàng đó. Cô xối nước thật mạnh vào cơ thể, ra sức chà xát đến mức đỏ ửng .

Hơn tiếng sau, Lâu Hạ Hạ mới mệt nhọc bước ra khỏi phòng tắm, nằm vật ra giường, cầm lấy bức ảnh Liễu Giai lên xem. Năm đó Liễu Giai không nói gì mà nhẫn tâm tự kết thúc sinh mạng của mình như vậy khiến Lưu Hạ đau đớn vô cùng. Hôm nay, anh trai cô ấy tới tìm cô là có ẩn ý gì? Phương Trùng Sinh? Lưu Hạ chợt nhớ ra tên của anh trai Liễu Giai, bèn với lấy điện thoại, gõ ra tên của Phương Trùng Sinh. Chưa cần đợi quá hai giây, điện thoại hiện lên hơn một triệu kết quả tìm kiếm. Lâu Hạ trợn tròn hai mắt, không thốt lên lời.

Phương Trùng Sinh là tổng tài tối cao của tập đoàn Phương thị. Hắn được gọi là Phượng vũ trong muôn loài phượng vũ bởi tài năng, khí chất và quyền lựcbức người.

Hai mươi tuổi, hắn đã có thể tự tay mở rộng thị trường công nghệ thông tin tối tân nhất, phủ sóng toàn bộ các nước trên toàn thế giới. Tổng thống từng chính tay viết thư cảm ơn hắn vì những thành quả xuất sắc bậc nhất mà hắn đem lại cho đất nước.

Lâu Hạ không chỉ kinh ngạc về tài năng hơn người của hắn, sau đó là cảm giác phẫn nộ khi hắn, phải, chính là hắn, chính hắn là kẻ đã bắt cóc, cưỡng bức cô ngày hôm qua.

Gương mặt của hắn làm sao Lâu Hạ có thể quên được. Cô nắm chặt điện thoại, tắt nguồn, không muốn ai làm phiền ngay lúc này.

Phương Trùng Sinh là anh trai của Lưu Giai, nhưng vì sao hắn lại bắt cóc cô, chà đạp cô, sau đó còn gửi ảnh của Liễu Giai cho cô nữa. Chả lẽ, hắn nghi ngờ cái chết của Liễu Giai có dính líu đến cô. Hoặc là hắn muốn tiếp cận cô để điều tra về cái chết của em gái mình.

Hàng loạt câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu của Lâu Hạ. Sau đó, cô quyết định ngủ một giấc để quên hết đi tất cả những chuyện đã xảy ra.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâu Hạ nhận được cuộc điện thoại của Thiết Lam, quản lý của cô nói về một bản hợp đồng mới rất ư hậu hĩnh. Gọi là quản lý nhưng Thiết Lam và Lâu Hạ vốn là bạn bè với nhau. Thiết Lam sẽ đứng ra nhận các lời mời của Lâu Hạ, nếu cảm thấy đối phương phù hợp, có tiếng nói trong thành phố thì sẽ đồng ý nhận lời.

Ở đầu dây bên kia, Thiết Lam mừng rỡ cười lớn:

– Lần này làm một mẻ lớn nhé! Khách sộp, khách sộp.

Lâu Hạ Hạ thờ ơ đáp lại mấy tiếng.

– Nhanh thay đồ đi, ba mươi phút nữa chị qua đón em.

Người ký hợp đồng trang điểm lần này với họ là Tương Mỹ Chi- con gái của một thương gia giàu có. Cô ấy sắp có bữa tiệc du ngoạn trên biển. Nghe nói, buổi tiệc này mở ra vốn để tổ chức sinh nhật cho thiên kim tiểu thư nhà họ Lý, Lý Phương Phụng.

Lý Phương Phụng là một nữ diễn viên nổi tiếng, Lâu Hạ Hạ cũng đã từng xem qua phim cô đóng, phải nói diễn xuất của Lý Phương Phụng rất hay. Do vậy tiệc mừng sinh nhật lần này của cô ấy sẽ có rất nhiều diễn viên, khách mời có chức có quyền trong và ngoài nước đến tham dự.

Tương Mỹ Chi vì không muốn mình bị lu mờ trong suốt buổi tiệc nên đã bỏ ra một số tiền lớn, ký hợp đồng trang điểm ba ngày, ba đêm với Lâu Hạ. Đương nhiên Lâu Hạ sẽ đồng ý. Tiền tuôn đến tay thì tội gì không nắm bắt lấy cơ hội.

Đúng ba mươi phút sau, Thiết Lam đã đứng chờ cô dưới lầu. Lâu Hạ khoác một chiếc áo len cao cổ, mặc quần Jean bó sát, cốt che chắn đi những dấu vết thô bạo mà Phương Trùng Sinh đã gây ra cho mình.

Thiết Lam lái xe đánh thẳng một mạch đến nhà họ Tương. Tương Mỹ Chi đã chờ sẵn ở cửa.

Trông thấy Lâu Hạ Hạ bèn vội vàng chạy tới, bắt tay chào hỏi cô:

– Cảm ơn Lâu tiểu thư đã đồng ý giúp đỡ tôi. Ngoài tiểu thư ra, tôi không tin vào tay nghề của nhũng kẻ khác.

Lâu Hạ Hạ cố nở ra một nụ cười thân thiện, cùng Tương Mỹ Chi lên xe đi thẳng tới điểm hẹn.

Nơi họ dừng chân là một cảng biển rộng mênh mông, những đàn hải âu sải cánh trắng tung bay ngập trời. Nước biển xanh một màu ngọc bích, Lâu Hạ cảm tưởng ở dưới biển là một thế giới tuyệt đẹp khác đang chờ đón cô.

– Lâu tiểu thư?

Tiếng gọi của Tương Mỹ Chi kéo Lâu Hạ trở về thực tại.

– Chúng ta lên thuyền thôi!

Tương Mỹ Chi hồ hởi đáp, kéo tay Lâu Hạ cùng lên thuyền.

Đây là chiếc thuyền rộng lớn và sang trọng nhất mà lần đầu tiên Lâu Hạ trông thấy. Trên tàu còn có cả khu vui chơi, giải trí cho trẻ em. Hơn nữa, tàu còn có cả hệ thống tự động sưởi ấm toàn bộ thân tàu ,… cho khách. Những căn phòng xa hoa, lộng lẫy, đồ trang trí được dát một lớp vàng mỏng càng làm tăng thêm độ lấp lánh, lung linh mê đắm. Từng vị khách mời danh tiếng, sang trọng ung dung bước đi, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp tựa như tranh vẽ.

Tương Mỹ Chi và Lâu Hạ được sắp xếp hai phòng cạnh nhau. Sắp đến giờ cử hành bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cho Lý Phương Phụng, Lâu Hạ bèn cẩn thận trang điểm cho Tương Mỹ Chi. Sau đó không quên chọn cho cô ấy một chiếc váy đầm dạ hội vừa vặn với cơ thể Mỹ Chi. Nét trang điểm hài hòa mà đẹp như vẽ, cùng bộ váy bó sát mà Lâu Hạ đã chọn cho Tương Mỹ Chi khiến cô ấy trở lên xinh đẹp bội phần. Tương Mỹ Chi soi gương, ngắm nghía không ngớt, rồi mãn nguyện cùng đi đến phòng khách.

Phòng khách được trang hoàng bởi những ánh đèn Leon lấp lánh, khẽ tỏa ánh sáng dịu ngọt mà không quá chói lòa. Người nào người lấy đều xúng xính lộng lẫy, kiêu kỳ đứng tán gẫu, trò truyện với nhau.

Lâu Hạ Hạ mặc cho mình một chiếc váy màu xanh ngọc dài, thanh lịch mà vẫn đủ để tôn lên nước da trắng ngần cùng cơ thể hoàn mỹ của cô.

Đúng tám giờ tối, Lý Phương Phụng mặc một chiếc đầm đỏ kiêu sa, nhẹ nhàng bước ra từ trên cao. Mái tóc xoăn bồng bềnh tạo thành những đường nét quyến rũ.

Những người khác thì thầm to nhỏ, buông lời khen ngợi không ngớt.

– Các vị! – Lý Phương Phụng mỉm cười dịu dàng nói.

– Thật may mắn cho Lý Phương Phụng tôi hôm nay được mọi người dành cho những món quà, những lời chúc mừng sinh nhật rất đáng quý. Tôi trân trọng và chân thành cảm ơn những tình cảm mà các vị đã dành cho tôi. Xin cảm ơn rất nhiều!

Một tràng vỗ tay nổi lên, mọi người bắt đầu cùng nhau uống rượu vang thượng hạng, ca tụng những lời chúc mừng ngọt ngào nhất dành cho Lý Phương Phụng.

– Phương tiên sinh liệu có đến đây không nhỉ?

Một cô gái đứng bên cạnh Lâu Hạ Hạ, cất giọng hỏi những người gần đó. Nghe đến cái tên đó, cơ thể Lâu Hạ Hạ chợt run lên.

Cô toan bước ra chỗ khác, thì lại nghe thấy một cô gái khác tiếp lời:

– Tôi nghĩ Phương tiên sinh chắc không đến đâu. Ngài Phương chưa từng tham gia bất cứ buổi tiệc nào như thế này cả. Hơn nữa, ngài ấy còn phải điều hành tập đoàn lớn, đâu có rảnh mà tới đây dự tiệc sinh nhật.

– Nhưng cũng buồn cho Lý Phương Phụng, hôm nay sinh nhật mà hôn phu không đến! Trông sắc mặt cô ấy không được vui vẻ cho lắm.

” Hôn phu?”, Phương Trùng Sinh là vị hôn phu của Lý Phương Phụng.

Lồng ngực Lâu Hạ đánh một tiếng bộp, sự căm ghét, uất hận càng sục sôi trong lòng cô. Hắn đã có vợ chưa cưới, vậy mà còn dám cưỡng ép cô, cướp đi thứ quý giá nhất của cô một cách tàn nhẫn. Hai bàn tay Lâu Hạ nắm chặt lại, quay người trở ra ngoài thuyền.

Trái với không khí náo nhiệt ở trong kia là sự im lặng, bình yên của biển cả. Gió biển lành lạnh đem theo hơi mặn phả vào người Lâu Hạ Hạ, nhưng Lâu Hạ Hạ không cảm thấy lạnh nữa mà ngược lại rất ư là dễ chịu. Mọi cảm giác uất ức khi nãy đều được hạ dần xuống.

Lâu Hạ Hạ còn muốn tận hưởng thêm chút gió trời, nhưng cảm thấy hơi mệt nên lại quay trở lại phòng ngủ của mình.

Tương Mỹ Chi vẫn chưa trở về. Có lẽ cô ấy đang mải vui chơi, ca hát, tranh thủ tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp của thanh xuân.

Lâu Hạ Hạ vặn nắm cửa bước vào phòng, đưa tay bật điện cho sáng. Nhưng ngay khi điện vừa được bật lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô đưa tay che miệng, không dám thốt lên lời: Phương Trùng Sinh đang nằm trên giường của cô, hai chân vắt chéo lên nhau, tay khoanh trước ngực, đôi mắt chán ghét nhìn cô một lượt.

Một cảm giác sợ hãi người đàn ông này chợt len lỏi, bao trùm khắp cơ thể Lâu Hạ Hạ khiến cho lớp da mịn màng của cô chợt nổi lên từng đợt lạnh.

Lâu Hạ Hạ lắp bắp, đưa tay chỉ vào mặt hắn:

– Phương Trùng Sinh, sao anh lại ở đây? Ai cho phép anh vào phòng của tôi hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK