Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Trùng Sinh vừa về tới biệt thự thì mới sực nhớ ra, hôm qua hắn đã tắt nguồn điện thoại mà quên chưa bật.

Điện thoại vừa khởi động lại, màn hình đã hiển thị hai mươi cuộc gọi nhỡ và mười lăm tin nhắn, đồng loạt thi nhau báo về. Tất cả đều là của Lý Phương Phụng.

Hắn chau mày tỏ rõ vẻ mặt khó chịu, liền buông một câu hờ hững:

– Thật là phiền phức!

Trong suốt hai mươi bảy năm cuộc đời của hắn, hắn chưa từng yêu ai, cũng không hề có tình cảm nam nữ với bất kì người phụ nữ nào. Đàn bà theo hắn không đếm xuể, có kẻ còn chủ động tự tìm cách leo lên giường của hắn hòng mong đổi đời, tuy nhiên đều bị hắn phũ phàng gạt phăng. Hắn xưa nay nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng dựa vào vẻ đẹp hoàn mỹ đến từng chi tiết cùng tài năng vượt trội hơn người, vẫn có không ít cô gái mặt dày, dù biết hắn và Lý Phương Phụng đã có hôn ước với nhau nhưng vẫn dai dẳng bám theo, hy vọng sau một đêm ân ái được một bước trở thành người tình nhỏ của một tổng tài quyền lực bậc nhất.

Lý Phương Phụng và hắn ngay từ khi còn đang bi bô tập nói đã được các bậc bề trên hứa hôn. Hắn không phản đối, gật đầu nghe theo. Dù sao cũng chỉ là cuộc hôn nhân làm ăn. Tổ chức đám cưới, sinh một đứa con để sau này kế nghiệp cha, thế là xong nghĩa vụ hắn phải làm. Hôn lễ của họ dự tính năm sau sẽ diễn ra. Trên danh nghĩa là hôn phu nhưng chưa một lần nào hắn chủ động tới gặp cô ta.

Hắn vừa đạp cửa phòng tắm bước ra thì thấy Bối Cảnh đã chờ sẵn ở đó. Anh ta cúi đầu chào hắn và bắt đầu nói hết những gì mình đã điều tra về Ngô Tình Ngôn:

– Ngô Tình Ngôn, sinh năm 1987, quê ở Khiết Giang, hiện làm bác sỹ tâm lý tại bệnh viện S. Bố mẹ anh ta cũng đều làm bác sĩ nhưng đã về hưu. Trên Ngô Tình Ngôn còn có một người anh trai hiện đang công tác tác tại nước ngoài.

Bối Cảnh nói một lần dứt khoát, mạch lạc về Ngô Tình Ngôn. Kể ra, tốc độ điều tra của anh ta cũng thật đáng kinh ngạc.

Nghe xong, Phương Trùng Sinh khoanh hai tay trước ngực, đăm chiêu đáp:

– Cử người theo dõi Lâu Hạ Hạ cho tôi. Nếu thấy cô ta có biểu hiện lạ thì lập tức báo cáo ngay.

Về phần Lâu Hạ Hạ, cô tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi, đau nhức khắp người. Phương Trùng Sinh đã rời đi từ lâu. Sau hành động hành hạ cô tàn nhẫn tối hôm qua, Lâu Hạ Hạ càng căm ghét hắn hơn gấp bội lần.

Hai tay cô nắm chặt, quyết định sẽ tìm ra chứng cơ chứng minh mình vô tội, để hắn phải quỳ xuống xin lỗi tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho cô.

Lâu Hạ Hạ bước xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm chà xát thật mạnh hòng để gột sạch thứ mùi trên cơ thể của Phương Trùng Sinh. Mãi một lúc sau cô mới đi ra, nhẹ nhõm cầm túi xách chuẩn bị bước ra ngoài.

Hôm qua cô đã may mắn tìm thấy được địa chỉ nhà của một người bạn học cũ. Cô ấy là Hạ Khánh Huyền, có quen biết cả Lâu Hạ Hạ và Phương Liễu Giai. Lâu Hạ Hạ tìm đến Hạ Khánh Huyền, muốn hỏi xem cô ấy có biết tin tức gì về nguyên nhân cái chết của Phương Liễu Giai hay không.

Lâu Hạ Hạ lái xe đi thẳng một mạch sang thành phố B. Hạ Khánh Huyền vẫn chưa kết hôn, hiện tại đang làm giáo viên cho một ngôi trường tư nhân. Mất khoảng hơn hai tiếng lái xe, cuối cùngcô cũng tới trước nơi làm việc của Hạ Khánh Huyền.

Một người bảo vệ trẻ tuổi từ trong phòng ngó đầu ra xem. Trông thấy Lâu Hạ Hạ thật xinh đẹp, quyến rũ, cả người tỏa ra một sự sang trọng bức người, nhẹ nhàng mở cửa xe bước xuống khiến anh ta thoáng chút ngơ ngẩn.

– Xin chào, tôi muốn tìm cô giáo Hạ Khánh Huyền, anh có thể chỉ giúp tôi được không?

Lâu Hạ Hạ dịu dàng hỏi.

Viên bảo vệ vội thu ánh mắt ngưỡng mộ của mình lại, nhiệt tình đáp:

– À, cô tìm cô giáo Huyền ư? Lớp học của cô ấy ở cuối hành lang, thẳng lối này đi vào. Cô cứ đi tới đó ắt sẽ thấy.

Lâu Hạ Hạ vội cảm ơn rồi bước đi. Viên bảo vệ vẫn nhìn theo bóng dáng của cô, trong bụng say mê không ít.

Rất nhanh chóng, Lâu Hạ Hạ tìm được Hạ Khánh Huyền. Mặc dù đã hơn mười năm không gặp, nhưng những đường nét trên gương mặt cô ấy vẫn không có gì thay đổi. Hạ Khánh Huyền có đôi chút sững sờ, rồi đồng ý sau tiết học này sẽ hẹn gặp Lâu Hạ Hạ ở quán cà phê đối diện trường học.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hạ Khánh Huyền tao nhã bước tới.

Lâu Hạ Hạ mỉm cười hỏi:

– Cậu uống gì để mình gọi!

– Không cần đâu!

Hạ Khánh Huyền thờ ơ đáp.

– Mình chỉ ngồi một chút rồi sẽ về trường luôn. Cậu muốn hỏi lại nguyên nhân cái chết của Phương Liễu Giai?

Trước thái độ lạnh nhạt của bạn học cũ, trong lòng Lâu Hạ Hạ có chút buồn. Dù sao họ cũng đã là những người bạn từng một thời gắn bó.

Nhưng khoảng thời gian tồi tệ kia đã làm mờ nhạt hết tất cả.

– Mình đang có chút chuyện muốn hỏi cậu. Cái chết năm đó của Liễu Giai, cậu có biết nguyên nhân thực sự khiến cậu ấy tự vẫn là gì không?

Hạ Khánh Huyền nhắm mắt lại, sau đó ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, ung dung đáp:

– Cậu không biết cũng phải thôi, vì lúc đó cậu không có mặt ở đấy. Nhưng nguồn cơ khiến Phương Liễu Giai tự vẫn là do cậu mà ra.

Lâu Hạ Hạ thoáng chút giật mình. Nhưng việc này Phương Trùng Sinh đã căm ghét nói với cô rất nhiều lần nên cô cũng không lấy làm bất ngờ nữa.

Cô cầm thìa khuấy khuấy ly cà phê, mỉm cười chua chát:

– Vì sao cậu lại nghĩ nguyên nhân do mình mà ra, trong khi đó mình và Giai Liễu coi nhau như chị em, các cậu đều biết mà!

Hạ Khánh Huyền ngồi thẳng người lại, nhìn chằm chằm vào Lâu Hạ Hạ, nhếch miệng cười đáp:

– Phải, cậu với cô ấy là chị em tốt, rất tốt. Tốt đến mức cậu nhẫn tâm cướp luôn người yêu của bạn thân mình, sau đó còn độc ác tới mức mắng nhiếc, nguyền rủa cậu ấy chết đi bằng những lời lẽ thô tục nhất!

Cướp người yêu? Mắng nhiếc? Nguyền rủa? Trái tim Lâu Hạ Hạ rơi bộp một nhịp. Sao có thể chứ? Cô chưa từng nghe Liễu Giai kể về người yêu, cũng chưa hề trắng trợn tranh giành bạn trai của bạn thân mình.

Lâu Hạ Hạ đưa hai tay ôm lấy đầu, thực sự cô không nhớ một chút gì cả.

Hạ Khánh Huyền vẫn nhìn theo Lâu Hạ Hạ, nhếch miệng cười khẩy:

– Cậu quên thật hay là cố tình không nhớ? Bức thư cậu viết cho Liễu Giai, mình đã tận mắt đọc qua. Liễu Giai luôn coi cậu như chị em gái của mình nên khi cô ấy biết bộ mặt thật của cậu đã không chịu được mà tự sát. Lâu Hạ Hạ, cậu thật nhẫn tâm. Cậu biết Phương Liễu Giai vốn bị trầm cảm nặng cơ mà?

Mọi ký ức của Lâu Hạ Hạ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc khi cô hay tin Liễu Giai chết, cô đã bị sốc tới mức ngất lịm ngay tại chỗ. Khoảng thời gian kế tiếp, cô bị mắc hội chứng trầm cảm rất nặng, cả ngày chỉ ngồi trước gương tự trang điểm cho mình, sau đó lại phá lên cười ngặt nghẽo. Cha mẹ cô bất lực, đã từng nghĩ đến phương án đưa cô vào bệnh viện tâm thần để chữa trị. Giờ nhớ lại khoảng thời gian đó, Lâu Hạ Hạ càng thêm bội phần khổ sở.

Chừng một lát sau, Hạ Khánh Huyền đưa tay xem đồng hồ, sau đó đứng dậy cầm túi xách, trước khi rời đi còn buông một câu giễu cợt:

– Lâu Hạ Hạ, cậu chính là hung thủ gây nên cái chết của Phương Liễu Giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK