Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Trùng Sinh nhếch khóe mi cười lạnh:

– Tại sao tôi lại không thể đến đây trong khi tôi chính là người đã thiết kế và tạo ra con thuyền này chứ?

Lâu Hạ Hạ mặc kệ lời hắn nói, từ từ lùi lại phía sau, toan mở cửa chạy ra ngoài. Nếu bắt cô phải ở chung phòng với hắn thì thà đem cô ra mà băm thành trăm mảnh còn hơn. Nhưng vẫn như lần trước ở khách sạn, cửa phòng lại khép rất chặt, không thể nào mở ra được.

Phương Trùng Sinh mỉm cười đắc ý, giễu cợt nói:

– Cô đã quên hay phải để tôi nhắc lại lần nữa, tôi chính là cha đẻ của con thuyền này!

Lâu Hạ Hạ tức điên người, lên giọng mắng nhiếc thậm tệ:

– Phương Trùng Sinh tên khốn khiếp, đường đường là Phương tổng danh tiếng khắp nơi mà giở trò hèn hạ này với một người con gái. Anh không thấy bản thân mình quá hèn hay sao?

Nghe những lời mắng nhiếc của cô, hắn chỉ phá lên cười lớn:

– Phương Trùng Sinh tôi chưa bao giờ tự nhận mình là một đấng quân tử đầu đội trời đạp đất cả, nhất là với loại đàn bà như cô!

– Anh luôn miệng mắng tôi đê tiện. Vậy dám hỏi ngài Phương đây, tôi với anh không hề quen biết, anh lấy tư cách gì để đánh giá con người tôi?

Lâu Hạ Hạ uất ức nói. Nghe đến đây, thái độ của Phương Trùng Sinh thay đổi hẳn. Hắn nghiến răng, ngồi bật dậy, hai mắt đỏ ngầu, bộ dạng trông rất dữ tợn, đưa tay bóp chặt lấy cổ của Lâu Hạ Hạ mà gằn từng tiếng:

– Chính tay cô đã hại chết em gái tôi, cô quên rồi sao?

Lâu Hạ Hạ cố thoát ra khỏi sự kìm kẹp của hắn, ho sặc sụa vài tiếng, rồi hốt hoảng đáp:

– Tôi giết chết Liễu Giai? Anh có hiểu lầm gì chăng? Tôi và cô ấy coi nhau như chị em…

– Hiểu lầm?

Phương Trùng Sinh cười lạnh đáp.

– Bao nhiêu năm qua, tôi luôn tự hứa trước mộ Liễu Giai, thề sẽ trả lại hết cho cô tất cả những tủi nhục, cay đắng mà chính cô đã gây nên cho con bé. Lâu Hạ Hạ, cô quên rồi ư? Chính đôi bàn tay gớm ghiếc này đã viết những dòng chữ chửi rủa, nhiếc móccon bé thậm tệ, khiến con bé vì thất vọng mà gieo mình tự vẫn.

Ngưng một lát, hắn nói tiếp:

– Bức thư đó của cô tôi vẫn còn giữ, chờ một ngày tìm được cô, hành hạ cô đến ngay cả khi cô chết!

Gương mặt Lâu Hạ hoàn toàn đóng băng. Bức thư? Hại chết? Cô thật sự không biết gì cả! Ngày Liễu Giai tự vẫn, cô đã chịu đả kích rất lớn, ngất lịm ngay giữa sân trường. Liễu Giai là người bạn thân thiết nhất của cô, là chị em tốt của cô, hà cớ gì cô phải ra tay tàn độc, nhẫn tâm tước đoạt đi một mạng người?

Phương Trùng Sinh đứng thẳng dậy, đưa tay lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh, ném xuống trước mặt Lâu Hạ Hạ. Cô thẫn thờ nhặt lên xem, bức ảnh chụp bố mẹ cô cùng em trai đang đi trên đường.

Lâu Hạ Hạ ứa nước mắt, trầm giọng hỏi hắn:

– Anh uy hiếp tôi?

– Phải!

Phương Trùng Sinh bình thản đáp. Tiếp theo đó, hắn đến phía cuối tủ, lôi một xấp giấy tờ dày cộm ra, đặt lên phía trước mặt Lâu Hạ Hạ, lạnh lùng lên tiếng:

– Ký tên vào đây nếu cô không muốn bố mẹ, em trai cô bị liên lụy.

Dòng chữ ” Khế ước bán thân” in đậm hiện lên trong mắt Lâu Hạ Hạ. Hắn ép buộc cô phải bán thân cho hắn, tùy ý để hắn sai khiến, hành hạ bất cứ khi nào hắn muốn.

Hai mắt Lâu Hạ Hạ nhòe đi ngay lập tức, cô cắn chặt răng, cầm bút lên, run run ký vào mục cuối của bản khế ước.

Sau khi ký xong, Lâu Hạ Hạ ngồi đờ đẫn trên giường, cô nghẹn ngào đáp:

– Tôi không hề hại chết Liễu Giai. Xin anh cho tôi một cơ hội để chứng minh những lời tôi nói là đúng, nhưng đừng làm hại đến gia đình tôi!

Phương Trùng Sinh hơi khựng người lại, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâu Hạ Hạ, đưa tay nâng mặt cô lên, nhếch miệng đáp:

– Từ giờ phút này trở đi cô đã là người của tôi. Tất cả những gì thuộc về cô, từ thể xác cho đến linh hồn cô đều là của tôi. Tôi cho cô một tháng, nếu cô không tìm ra được bằng chứng, vậy thì ngoan ngoãn làm con chó hầu hạ tôi cả đời đi.

Nói xong, hắn đẩy Lâu Hạ Hạ nằm ngửa ra trên giường, lại bắt đầu thô bạo mà hôn xuống môi cô. Bờ môi đỏ mọng, ướt át của Lâu Hạ Hạ khiến hắn thực sự rất thèm muốn, thỏa sức mà cắn mút điên loạn.

Á…!!!

Lâu Hạ Hạ bị hắn cắn đến chảy máu môi nhưng hắn chỉ dừng lại vài giây, rồi lại cúi xuống ngấu nghiến hôn tiếp. Lâu Hạ Hạ cảm nhận rõ cơ thể hắn đang ngày càng trở nên nóng hơn bao giờ hết. Hơi thở của Phương Trùng Sinh đã ngày một gấp gáp hơn. Thế nhưng dày vò cô một hồi như vậy, cuối cùng hắn lại dừng tay, tự động đứng dậy, lau miệng, rồi cầm bản khế ước bỏ ra ngoài.

Còn lại một mình, Lâu Hạ Hạ bèn kéo chăn đắp kín lấy người. Cô phải làm gì để chứng minh mình vô tội đây?

Những ngày sau đó, Phương Trùng Sinh không tìm đến gây khó dễ cho cô nữa. Lâu Hạ Hạ cũng hoàn thành xong nhiệm vụ đi theo trang điểm cho Tương Mỹ Chi. Tài năng của cô khiến Tương Mỹ Chi vô cùng hài lòng. Trước khi tạm biệt còn thưởng nóng thêm cho cô một thỏi son mới ra mắt, cả nước chưa nhập về được chiếc nào.

Lâu Hạ Hạ quay trở lại cuộc sống thường ngày như mọi khi, công việc vẫn nhiều như núi. Cô chạy hết nơi này đến nơi khác, số tiền thu về được ngày một lớn. Lâu Hạ Hạ gửi về quê nhà cho bố, còn một ít thì đem đến ngân hàng cho vào sổ tiết kiệm. Sau này về già, cô cũng không còn phải lo cái ăn, cái mặc, đã tự lo cho cho bản thân mình được rồi.

Sáng sớm, Lâu Hạ Hạ không có việc gì làm, bèn gọi điện hẹn gặp mặt Ngô Tình Ngôn. Anh là bác sĩ tâm lý, đồng thời cũng có thể coi như là một người anh trai đáng quý của cô.

Thời gian trước, Lâu Hạ Hạ mắc cú sốc tâm lý rất lớn khiến cô rơi vào tình trạng trầm cảm nặng. Cô đã tự mình đi nhiều nơi để điều trị mà bệnh không có một chút tiến triển gì. May mắn, Lâu Hạ Hạ gặp được Ngô Tình Ngôn. Anh rất nhiệt tình hướng dẫn, đưa ra các phác đồ điều trị tốt nhất cho cô, đạt hiệu quả cao không ngờ. Sau hơn một tháng điều trị, chứng trầm cảm của cô đã hoàn toàn biến mất. Mặc dù đã chữa trị xong, nhưng họ vẫn giữ liên lạc, coi nhau như anh em, bạn bè.

Khi Lâu Hạ tới điểm hẹn, Ngô Tình Ngôn đã chờ sẵn ở đó. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, đeo chiếc kính đen, nhàn nhã thưởng thức tách cà phê trong tay.

Lâu Hạ Hạ mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, buông lời trêu ghẹo:

– Dạo này trông anh có gì đó hơi khác nhỉ? Phải chăng anh đã tìm thấy tình yêu đích thực của cuộc đời mình rồi đúng không?

Ngô Tình Ngôn xém chút nữa là sặc cà phê, nhẹ nhàng trách móc:

– Tình yêu đích thực thì anh đã tìm thấy từ rất lâu rồi nhưng cô ấy vẫn chưa cho anh một cơ hội tỏ tình.

Nói đến đây, hai mắt Ngô Tình Ngôn nhìn Lâu Hạ Hạ càng lúc càng trở lên ấp áp hơn. Thời gian quen biết nhau, cô đã mơ hồ nhận ra được tình cảm mà anh dành cho mình. Thế nên Lâu Hạ Hạ thường rất ít khi chủ động liên lạc với anh. Cô sợ anh sẽ đánh mất chính bản thân mình. Cứ giữ lấy mối quan hệ tốt như thế này âu cũng là điều Lâu Hạ Hạ mong muốn nhất.

Hai người cùng thưởng thức cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Trong suốt cuộc trò truyện, Lâu Hạ Hạ luôn nở nụ cười thật tươi. Còn Ngô Tình Ngôn không ngừng làm trò, chọc cười cho cô. Người ngoài nhìn vào thấy hai người họ trông giống như một cặp đôi hạnh phúc mà thầm ghen tị, ngưỡng mộ.

Tối muộn, Ngô Tình Ngôn chủ động muốn đưa cô về nhà. Lâu Hạ Hạ vui vẻ đồng ý.

Trên xe, anh bỗng cất giọng hỏi cô:

– Hạ Hạ, em nghĩ thế nào về vấn đề kết hôn, sinh con, rồi sau đó sẽ có một mái nhà hạnh phúc?

Lâu Hạ lấy hai bàn tay đan chặt vào nhau, nhỏ giọng nói:

– Em thấy cuộc sống tự do tự tại như thế này chẳng phải tốt hơn rất nhiều hay sao?

Ngô Tình Ngôn hơi thất vọng, buồn từ trong lòng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Cô bé ngốc này, tại sao lại lo sợ việc lập gia đình như thế chứ?

Từ phía đằng xa, một chiếc xe oto màu đen sáng bóng, vì là hãng mới ra nên trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, nằm im lìm, bất động bên vệ đường.

Phương Trùng Sinh từ từ hạ kính xe xuống, nhìn Lâu Hạ Hạ cười cười nói nói với một gã đàn ông xa lạ. Lửa giận trong lòng hắn không ngừng len lỏi khắp cơ thể. Lâu Hạ Hạ đáng chết. Tôi đã bảo cô chỉ thuộc quyền sở hữu của tôi cơ mà!

Hai mắt Phương Trùng Sinh vằn đỏ, sự thù ghét trong hắn lại mạnh mẽ trỗi dậy. Hắn ngước nhìn khung ảnh em gái mình trên xe, đau đớn vô cùng. Liễu Giai, hà cớ gì em phải tự vẫn như thế chứ? Cô ta thì được sống rất vui vẻ, còn có thời gian đong đưa, gạ tình những gã đàn ông khác. Còn em thì mãi mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi. Hắn chua chát, đưa tay đập mạnh vào thành xe. Với bản thân hắn, em gái Liễu Giai là toàn bộ gia sản của hắn.

Ngay từ khi còn bé, cha mẹ hắn chỉ chăm chú lao đầu vào kiếm tiền. Ông Phương là người thừa kế tập đoàn Phương thị, nhưng dưới quyền điều hành của ông, tập đoàn lúc ấy chưa phát triển mạnh như bây giờ. Ông Phương lại có bản tính ưa những cái hoàn thiện. Với ông, danh vọng phải ở đỉnh cao, gia tộc họ Phương phải được người đời ngưỡng mộ, con trai, con gái cũng phải tài giỏi hơn người.

Liễu Giai từ bé đã hay ốm yếu lặt vặt, năng lực tiếp thu lại kém hơn nhiều so với anh trai. Vì thế, ông Phương vô cùng thất vọng vào con gái, ngày ngày từ tập đoàn về biệt thự cũng chẳng thèm tới thăm con gái lấy một lần. Mặc dù cha hắn đối xử với hắn rất tốt, cưng chiều hắn hết mực, nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ chút nào. Mẹ vì sinh khó mà mất. Ông Phương vì sợ đàm tiếu, không dám lấy vợ hai mà chỉ lén lút qua lại với thư ký riêng trên danh nghĩa anh em kết nghĩa.

Một lát sau, Phương Trùng Sinh lạnh lùng kéo lại cửa kính xe, nhấn ga lao vụt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK