Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại tòa nhà tối cao của tập đoàn Phương Thị.

Phương Trùng Sinh cao cao tại thượng lãnh đạm bước xuống xe, đi thẳng một mạch vào trong sảnh.

Toàn bộ nhân viên trong tập đoàn nhìn thấy hắn từ xa, vội vàng cúi chào, nhất loạt hô to:

– Phương tổng!

Khắp người hắn lúc nào cũng toát ra một sự lạnh lẽo, vô tình đến đáng sợ. Tất cả các vị lãnh đạo cao cấp nhất, nếu chỉ cần làm việc sai sót 1% hắn cũng chỉ tay đuổi thẳng. Người người, nhà nhà lao vào tiến hành nghiên cứu như thiêu thân. Dưới uy lực thượng thừa của Phương Trùng Sinh, trong giới kinh doanh từ trước tới nay chưa có một ai có thể so sánh ngang tầm với hắn.

Hôm nay, hắn bất ngờ mở một cuộc họp khẩn, những nhân viên được hắn phân phối sang các bộ phận khác bên nước ngoài thì sẽ tham dự cuộc họp thông qua màn hình.

Phương Trùng Sinh ngồi ở vị trí cao nhất, gương mặt lạnh lùng quét khắp một lượt phòng họp, cất giọng nhiếc móc:

– Các vị bước vào làm trong tập đoàn Phương Thị thì phải hiểu một điều, trong từ điển của Phương Trùng Sinh tôi chưa bao giờ tồn tại hai chữ “sai sót”!

Toàn bộ giám đốc, trưởng phòng các bộ phận trong và ngoài nước đều cúi đầu im lặng, không dám hé răng mở lời lấy một tiếng.

Bộp!!!

Phương Trùng Sinh đưa tay ném thẳng một sấp tài liệu dày cộm xuống đất, giấy tờ bay tung tóe khắp phòng, gằn giọng nói:

– Mạc Hiểu Khanh, anh để chi nhánh mà anh đứng ra điều hành xảy ra sai sót trong khâu lắp đặt, gây tổn thất tới tận 5% tài chính của tập đoàn, bây giờ anh tự mình nhận hình phạt như thế nào?

Mạc Hiểu Khanh sợ xanh mắt. Trong quá trình lắp đặt robot để đem phân phối ra nước ngoài, Mạc Hiểu Khanh đã không cẩn thận kiểm tra lại, khiến cho một bộ phận robot bị nhân viên lén lút lấy trộm, rút bớt nhiên liệu, làm cho robot khi đem xuất khẩu sang nước ngoài không đáp ứng đúng yêu cầu của khách đặt. Sai sót này khiến Phương Trùng Sinh nổi điên, đôi mắt hằn lên những tia màu đỏ.

Mạc Hiểu Khanh run run đứng dậy, lấy hết can đảm quỳ xuống trước mặt Phương Trùng Sinh, khẩn khoản đáp:

– Phương tổng, tôi nhất thời ngu muội gây nên thiệt hại lớn cho tập đoàn. Tôi sẵn sàng chịu mọi hình phạt ngài đưa ra. Nhưng cầu xin ngài, xin ngài đừng để tôi vào tù. Vợ tôi, cô ấy sắp sinh con. Tôi…

Đáp lại lời cầu xin của Mạc Hiểu Khanh,

Phương Trùng Sinh chỉ tỏ ra vẻ mặt chán ghét, lạnh lùng đáp:

– Anh liệu về nhà thu xếp cho ổn thỏa mọi việc. Sớm ngày mai, tổng bộ cảnh sát sẽ tới tìm gặp anh.

Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài. Cuộc họp kết thúc trong sợ hãi, những người còn lại thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng. Ai ai cũng thầm cảm ơn trời đất vì mình không phải là nạn nhân của Phương tổng.

Mạc Hiểu Khanh suy sụp gào khóc thảm thiết, đưa tay đập liên tục xuống nền nhà làm cho đôi bàn tay ửng đỏ rồi tóe máu. Chỉ vì một lúc sai sót mà cuộc đời hắn đến đây là chấm dứt thật rồi!

Phương Trùng Sinh bực bội quay trở lại phòng làm việc, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một chút. Kể từ lúc hắn thừa kế tập đoàn Phương Thị, chưa khi nào hắn được ngủ ngon giấc lấy một lần. Phương Trùng Sinh mở điện thoại lên xem, lịch sử cuộc gọi hiển thị giữa hắn và cha hắn cách đây đã gần hai tháng. Gần hai tháng trôi qua, hai người tuyệt nhiên chưa gọi cho nhau một lần nào. Mâu thuẫn giữa hắn và ông Phương cứ thể lớn dần lên theo thời gian, nhất là từ khi Phương Liễu Giai tự sát.

Hắn luôn luôn cho rằng, ngoài tội ác trực tiếp đã gây ra cái chết cho em gái mình là Lâu Hạ Hạ, thì cha hắn cũng chính là nguyên nhân gián tiếp nhúng tay vào. Sự thờ ơ, lạnh nhạt, trọng nam khinh nữ của ông ta khiến Liễu Giai thất vọng mà bỏ nhà ra đi, rồi tự kết liễu sinh mạng của mình khi còn non trẻ.

Đang mải mê suy nghĩ, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa đều đều vang lên:

– Phương tiên sinh, có người muốn gặp anh!

– Cho anh ta vào!

Phương Trùng Sinh hờ hững đáp.

Cửa phòng từ từ mở ra. Một người thanh niên dáng vẻ tuấn tú, mặc bộ vest đen mỉm cười tiến vào, gật đầu chào Phương Trùng Sinh. Người này hắn chưa từng gặp qua, có lẽ đến để bàn bạc hợp đồng làm ăn.

Chưa cần đợi Phương Trùng Sinh lên tiếng hỏi, người đàn ông kia đã chìa tay ra bắt tay hắn trước, rành rọt nói chậm từng chữ:

– Rất vui được gặp Phương tổng. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Phương Lục Chiến, anh trai cùng cha khác mẹ với cậu!

Trước lời giới thiệu đầy bất ngờ của Phương Lục Chiến, Phương Trùng Sinh chỉ khẽ nhướng đôi lông mày lên, không tỏ ra quá đỗi phấn khích hay hân hoan chào đón.

Phương Lục Chiến khẽ nhún vai, thu tay lại, tỏ ý chờ đợi câu trả lời của em trai mình.

Phương Trùng Sinh khẽ thờ ơ đáp:

– Ồ, thì ra là anh trai cùng cha khác mẹ. Vậy hôm nay anh tới tìm tôi là có việc gì sao?

Phương Lục Chiến đủ thông minh để nhận ra sự chán ghét hiện rõ trong ánh mắt của kẻ mà anh ta gọi là em trai trên danh nghĩa kia, dù trong lòng rất khó chịu nhưng anh ta vẫn tỏ thái độ rất đỗi bình tĩnh:

– Trùng Sinh, lần này cha đón anh về là để giúp em điều hành Phương Thị!

Giúp tôi điều hành Phương Thị? Phương Trùng Sinh cúi mặt xuống, khẽ nhếch miệng cười khẩy.

Đợi Phương Lục Chiến rời đi, ngay lập tức hắn liền thu lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày:” Để tôi chống mắt lên xem tài năng của anh tới đâu!”. Cha hắn, ông Phương Bình Hoan hôm nay lại tự chủ động gọi cho hắn.

Chưa cần đặt câu hỏi, Phương Trùng Sinh đã hiểu ngay ông ta muốn nói về điều gì.

– Liệu trong khắp cả cái thành phố này, con còn mấy người anh, người em thất lạc nữa vậy, thưa cha?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Phương Bình Hoan mới khẽ thở dài lên tiếng:

– Ta không có ý định giấu giếm con. Nhưng Trùng Sinh à, dù gì thì Lục Chiến cũng có cùng một dòng máu với con. Ta tầm tuổi này rồi, đã không còn tham cầu thị, cạnh tranh với đời nữa, chỉ mong các con hòa thuận mà thôi.

Hòa thuận ư? Hắn chua xót, đau lòng mà cười lớn:

– Nếu mẹ và Liễu Giai còn sống và nghe được những lời này từ cha, chắc hẳn phải mở tiệc ăn mừng mấy ngày mấy đêm liền nhỉ!

Phương Bình Hoan tắt máy, quay sang người phụ nữ đang dịu dàng ngồi bên cạnh, có thể gọi bà ta là mẹ kế của Phương Trùng Sinh cũng đúng.

– Thằng nhóc này xem ra vẫn còn rất hận tôi. Chỉ sợ, hai anh em chúng đến ngay cả khi tôi nhắm mắt xuôi tay cũng không thể nào hòa thuận với nhau được.

Người phụ nữ mỉm cười hiền lành, đưa đôi tay trắng ngần lên xoa bóp cho Phương Bình Hoan, nhẹ nhàng an ủi:

– Lão gia đừng quá lo lắng, em tin chắc

Lãnh Hàn sẽ biết cách làm thế nào để hòa hợp với Trùng Sinh.

Dứt lời, đôi mắt bà ta bỗng trở lên thâm sâu hơn. Phương Lãnh Hàn là đưa con trai yêu quý nhất của bà ta. Bà ta và lão Phương đã lén lút ngoại tình và sinh ra Phương Lãnh Hàn ngay trước khi mẹ ruột của Phương Trùng Sinh mang thai. Sinh con xong, lão Phương bàn với bà ta đưa Lãnh Hàn về quê ngoại sống tạm hòng tránh dư luận đàm tiếu.

Đều đặn mỗi tháng, ông ta sẽ gửi về một số tiền lớn cho đứa con trai cả, âm thầm chờ thời cơ chín muồi sẽ đưa Phương Lãnh Hàn trở về Phương Thị. Dù sao anh ta cũng là máu mủ, ruột thịt của ông, nào có thể nhẫn tâm đem phủi sạch mọi quan hệ huyết thống được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK