Tư Duệ thật chậm rãi cúi đầu xuống, mắt hơi híp lại. Đoạn tự kiểm chứng, anh nhìn thấy một vài hình ảnh cần censored không tiện miêu tả… Nói chung rất tốt, may mà là đực, anh thấy như mình vừa tìm lại được chút tôn nghiêm vậy.
Cạch.
Đang lúc tự kỉ, Tư Duệ nghe được tiếng mở cửa phòng. Anh chẳng thấy gì bên ngoài, bốn mặt đều là thùng giấy, chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán, nhưng như vậy thì lại không chuẩn lắm.
Một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm chợt hiện trước mắt, anh giật mình lui ra sau. Ngửa đầu lên mới thấy đó là em gái Viên Tuyết Hinh - Tiểu Địch. Rất xinh, giống như chị gái của con bé vậy. Ừm, khoan, anh đang gián tiếp khen con nhóc kia sao? Bỏ đi bỏ đi!
Bàn tay kia ngày càng gần, Tư Duệ tự hỏi bé gái rốt cuộc định làm gì? Anh thật sự không muốn người khác chạm vào mình, nhưng lại chẳng thể nhẫn tâm mà cào em ấy được. Lơ là một tẹo, anh đã bị người ta chụp được.
Con bé nhìn anh chằm chằm rồi bảo: “Sao mày dơ thế nhỉ?”
Khục. Anh có thể chết luôn được không? Đời này, anh ghét nhất người khác chê mình dơ bẩn. Và bé gái này vừa giết chết lòng tự trọng của anh rồi… Mới nghĩ tới đó, anh đột nhiên cảm thấy đói quá, đầu cũng không tự chủ được mà nghiêng sang một bên.
Mèo nhỏ đột nhiên gục xuống, ủ rũ như xác chết làm Viên Tiểu Địch sợ hãi, đột nhiên khóc thét: “Chị Tuyết Hinh, chị Tuyết Hinh! Mèo nhỏ chết rồi! Oaaa...”
Viên Tuyết Hinh vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc áo vào đã nghe tiếng em gái kêu to, cô lật đật chụp lấy khăn tắm che nửa trên rồi phi ra ngoài.
“Gì vậy? Tiểu Địch, làm sao thế?”
Thấy Viên Tiểu Địch hai tay nâng chú mèo nhỏ lên, Viên Tuyết Hinh lại gần rồi thử đè ngón tay xuống người nó, phát hiện nó đang thở nhè nhẹ, biết nó còn sống mới thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao, nó ngủ rồi. Nó còn nhỏ thế này em đừng bế nhiều, sẽ hôi tay.”
Viên Tuyết Hinh nhận mèo con từ trên tay em gái rồi đặt nhẹ xuống, ánh mắt chăm chú quan sát chỗ bụng đang phập phồng của nó. Trông gầy còm thế này, chắc là bị bỏ đói lâu rồi?
Cô mặc áo thun vào rồi dẫn Viên Tiểu Địch xuống nhà chuẩn bị ăn cơm. Mẹ đang dọn dẹp dưới bếp, nói mấy câu dặn dò rồi nhờ cô tới siêu thị mua ít đồ. Sẵn đây, cô mua luôn một bịch thức ăn cho mèo nhỏ, may mà nhà cô nằm ở trung tâm nên siêu thị mini cũng khá nhiều.
Về nhà ăn cơm xong, cô quay trở về phòng, lấy riêng cái chén nhỏ đổ hạt ra ngoài cho mèo con.
Cơ thể mới của Tư Duệ vốn yếu ớt, cộng thêm việc bị bỏ đói lâu ngày nên hậu quả là anh vừa ngất đi và cũng vừa tỉnh lại không lâu. Hạt thức ăn cho mèo nồng nặc mùi cá, anh vừa ngửi đã muốn ói, nói gì tới việc ăn chứ? Anh dứt khoát ngoảnh mặt chỗ khác, nằm dài ra nghỉ ngơi.
“Sao không ăn nhỉ?” Viên Tuyết Hinh ngồi xếp bằng ngắm hai chỏm lông màu cà phê trên tai của mèo nhỏ.
Hay nó không ăn được hạt? Cô nghĩ nghĩ, tốt bụng quay xuống lầu, mang lên một phần cơm trộn thịt.
Tư Duệ dù sao cũng cần ăn để sống, nhìn đồ ăn sạch sẽ hợp vệ sinh, tất nhiên sẽ muốn lấp đầy bụng. Hành trình sau này khó khăn, anh nghĩ bản thân cần phải tỉnh táo để tìm hiểu tình hình hiện tại.
Mới nghĩ tới đó, Viên Tuyết Hinh đang xem tivi hiện lên tin tức về buổi tai nạn. Tư Duệ lập tức dừng ăn, ngồi ngay ngắn lại.
“Ngày hôm nay, vào lúc x giờ, trên đường cao tốc đã xảy ra một tai nạn nghiêm trọng. CEO của công ty Phong Thiên…”
Tít.
Viên Tuyết Hinh đột nhiên chuyển sang kênh khác khiến Tư Duệ không vui nhăn mày, nếu bây giờ còn mày để mà nhăn. Tại sao lại chọn đúng lúc quan trọng này mà chuyển kênh? Anh rất muốn biết tin tức tiếp theo sẽ là gì. Vừa rồi phóng viên nói anh gặp tai nạn? Buồn cười! Rõ ràng là có kẻ âm mưu hại anh mới đúng!
Hiện tại trong đầu anh thật sự có quá nhiều nghi vấn, cũng không biết công ty lúc này thế nào? Bố mẹ anh có lo lắng lắm không? Và… anh còn sống, hay trái tim trong thân thể đó đã ngừng đập?
Danh Sách Chương: